Đầu óc Ôn Noãn thật sự choáng váng, nhưng cũng còn sót lại chút ý thức, có thể cảm nhận được cả người mình được nhấc lên, lắc lư theo từng bước đi. 
Tiếng gió rít gào, tiếng mưa rơi tí tách, thậm chí là tiếng nói đầy ghét bỏ của Giang Trác cô cũng nghe được: “Nhẹ như thế, cậu có phải con trai không vậy….” 
Ôn Noãn muốn phản bác, chỉ là hiện tại một chút sức lực cô cũng không còn, thanh quản nặng nề như nuốt phải chì. 
Tiếp đến, lại nghe thấy tiếng dùng chìa khóa mở cửa, hẳn là về đến nhà rồi, nhưng mùi hương xung quanh sao lại không giống nhà cô. 
Có tiếng nói trôi chảy của người phụ nữ địa phương Bắc thành, tiếng kéo đàn nhị, thậm chí cả tiếng nói của Diệp Thanh kêu lên---- 
“Anh Giang, sao lại mang cậu ấy về đây?” 
Ôn Noãn cố gắng mở to mắt, nhìn xung quanh. 
Có vẻ là một cái sân, trong sân có một cái mẹt để phơi thuốc bắc, còn có mấy cọc gỗ cùng mấy tấm bia dùng để luyện võ. Sân rất lớn, bên trong có nhiều hộ gia đình, giống như một khu dân cư ngày xưa. Dù vậy sân vẫn rất sạch sẽ, có nhiều loại cây xanh được trồng. 
Diệp Thanh đứng trên lầu hai, hướng về cậu mà hô: “Cậu ta làm sao vậy? Mặt của cậu cũng….” 
Giang Trác ném cho cậu ta một cái ánh mắt, Diệp Thanh liền im lặng, quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, nhỏ giọng nói: “Chú tôi ngủ rồi.” 
“Lấy giúp tôi một ít thảo dược để xử lý máu đông và cầm máu.” 
Diệp Thanh ừ một tiếng, sau đó xoay người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai-lai-bi-nam-than-coi-trong/229477/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.