Ôn Noãn vừa ra khỏi cửa lớn đã bắt gặp ba Ôn Hằng bước xuống xe. 
Vừa thấy cô, lông mày của Ôn Hằng đều căng chặt, hùng hổ đi về phía cô. 
Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” rõ ràng. 
Ôn Noãn không kịp né một tát này, trên mặt nhanh chóng hiện rõ những vệt đỏ nóng rát. 
“Đồ khốn nạn! Lại dám đem phiền phức cho mẹ nhỏ của mày! 
Má Ôn Noãn nóng đến tê rần, cô yên lặng một hồi mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ôn Hằng, lạnh giọng nói: “Tôi có mẹ, bà ta mắc cái gì làm mẹ nhỏ của tôi.” 
Mấy thiếu niên Smart lập tức phụ họa cho đại ca: “Mắc cái gì.” 
“Ông đây nhổ vào!” 
“Cả ngày lêu lổng theo cái đám người không giống quỷ không ra, một chút tiền đồ cũng chẳng có, chỉ biết ức hiếp người nhà, sao tao lại sinh ra loại hỗn đản như mày!” 
Ôn Noãn cảm nhận đau đớn trên gương mặt, cô không thể tưởng tượng nổi, mấy năm nay khi cô không bên cạnh, anh trai đã phải chịu bao nhiêu trận đòn. 
Cô ngẩng đầu, thấy được Trương Y Tuyết đứng khoanh tay, khóe miệng treo lên một nụ cười lạnh. 
Ôn Noãn vô cảm chất vấn: “Ông có từng xem tôi là con ông dù chỉ một phút nào chưa?” 
“Loại đồ vật khốn nạn như mày, không xứng làm con tao!” 
Ôn Hằng càng nói càng tức giận, lại giơ tay lên, không ngờ Ôn Noãn bắt lấy cổ tay ông, dùng sức lực… đủ khiến cổ ta ông ta trật khớp. 
“Mày còn định đánh lại ông đây sao!” 
Ôn Noãn lấy sức hất cánh tay ông ta, một lực đẩy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai-lai-bi-nam-than-coi-trong/1034096/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.