Tần Dã lấy bút và giấy nháp ra, vậy mà lại thực sự bắt đầu nghiêm túc làm bài tập. 
Ôn Noãn quan sát dáng vẻ hắn ta làm bài tập. 
Đối với một bài toán rất phức tạp, chỉ trong vài phút hắn ta đã tìm ra đáp án. 
"Xem ra thành tích của anh cũng khá tốt, một thanh niên rất có triển vọng. Mà sao đầu anh lại nghĩ quẩn như vậy, còn bày đặt học người ta đi ám sát người khác nữa.” 
Tần Dã cố chấp nhấn mạnh: "Tôi lặp lại một lần nữa, là tôi được người ta giao nhiệm vụ dạy dỗ cậu một trận, ai kêu cậu phản kháng làm gì, bị thương thì ráng chịu.” 
"Theo như anh nói... Nếu tôi không chống trả nổi thì anh sẽ cho rằng tôi là con gà con vịt sao!” 
"Ở trong mắt tôi, cậu và bọn nó cũng chẳng khác gì nhau, đều là con mồi mà thôi.” 
Ôn Noãn vỗ bàn một cái: "Đồ điên! Thứ độc ác! Sư phụ dạy anh tập võ chỉ để ức hiếp người khác thôi sao?" 
"Tôi chỉ muốn nổi bật hơn thôi." 
“Chỉ cần giết tôi là có thể trở nên nổi bật hơn sao?" 
Giang Trác dụi dụi khóe mắt, cuối cùng đêm nay cậu cũng nhìn thấy mức độ đấu võ mồm của Ôn Noãn. Nếu cứ để bọn họ giận dỗi như vậy, sợ là sẽ cãi nhau cả đêm mất. 
Cậu lấy một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện Tần Dã: "Rốt cuộc cậu ta đã làm cái gì, có đáng để người khác đề nghị anh đi đánh nhau thế này sao?" 
Tần Dã tiếp tục làm bài tập: "Nực cười, người đang ở bên cạnh cậu, cậu không hỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai-lai-bi-nam-than-coi-trong/1034095/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.