Chương trước
Chương sau
Bật còi cảnh sát, Lam Mộc Ân phóng nhanh nhất có thể. Ở hiện trường có rất nhiều người ra vào, cảnh sát và điều tra viên đang tìm kiếm xung quanh, bốn năm con cảnh khuyển đang cố gắng ngửi mùi ở ven đường, phóng viên chen chúc chuẩn bị đưa tin.

Lam Mộc Ân xuống xe bước vào hiện trường tìm đồng nghiệp, cảnh lực nhiều hơn so với hắn nghĩ, khu này cách không xa nơi ở của cha nuôi, đại khái chỉ chừng hai ngã tư.

Hai điều tra viên đứng trước mặt là người của tổ bên, thấy hắn tới gần thì cười nhạo nói, “Ui, chẳng phải là điều tra viên Ames đây sao? Nghe nói không qua được đánh giá tâm lý hử? Vẫn chưa chữa khỏi bệnh à?”

Lam Mộc Ân cười trừ mặc kệ, đang định đi ngang qua chỗ họ thì ngẩng đầu thấy Annetta đang bước về phía mình.

“Mẹ anh hôm qua nói với tôi, tới năm tám tuổi mà anh còn đái dầm, không biết hết chưa ha?” Annetta mặc bộ quần áo màu đen vừa người, trên mặt là nụ cười lạnh, châm chọc người vừa mở miệng khi nãy.

Nụ cười trên mặt đối phương đông cứng, muốn nổi giận nhưng lại không dám, đành phải phẫn nộ xoay người đi, so với Lam Mộc Ân ôn hòa, toàn bộ mọi người đều biết, chọc cô gái này chẳng khác nào tự đi tìm phiền phức cho mình.

Lam Mộc Ân khụ khụ mấy tiếng, “Xảy ra chuyện gì?”

“Lidia Max, sáu tuổi, cô bé vào vườn cho chó ăn, chừng mười phút sau, mẹ cô bé ra xem thì không thấy đâu nữa, tính tới giờ thì đã mất tích ba giờ…” Annetta nhìn đồng hồ đeo tay, thuận tay cột mái tóc dài lại, “Hai mươi tám phút, có người thấy một chiếc xe RV dừng trước căn nhà chừng hai mươi phút, trước mắt đang truy tìm chiếc xe đó.”

“Danny đâu?” Lam Mộc Ân bước vào nhà, đánh giá xung quanh một lần, xác nhận không thấy người cộng tác với Annetta.

“Hôm qua sau khi kết thúc hành động, hắn tới quán bar vớt vài em nóng bỏng, tôi đã gọi ba lần rồi.” Annetta nhún vai bất đắc dĩ.

“Hắn tốt nhất là tới trước Haier.” Lam Mộc Ân cười khổ.

Sống ở gần quảng trường tương đối yên tĩnh, bởi vì ở đây hầu hết đều là cảnh sát về hưu, không có nhiều chuyện xảy ra. Vậy mà giữa ban ngày ban mặt, ở nơi cảnh sát thường xuyên lui tới lại có một cô bé bị bắt cóc thì đúng là một chuyện khó có thể tưởng tượng.

Là có kế hoạch tốt hay nhất thời nảy lòng tham?

Lam Mộc Ân vừa suy nghĩ vừa quan sát căn phòng, kiến trúc và cách sắp xếp của mỗi căn nhà đều giống nhau, từ bàn, ghế, tới giá sách tất cả đều có vẻ giống căn phòng trước kia của mình.

Lam Mộc Ân nhìn những khung ảnh để đầy trên ngăn tủ, bố mẹ, ông bà, còn có những tấm chụp tiền bối trước đó nữa, cũng có hình của trẻ con, một cặp anh em.

Lam Mộc Ân nhíu mày, nhìn tấm ảnh chụp một bé trai, hắn phát hiện mình biết thằng bé này.

“Lam, chúng ta có một vấn đề.” Annetta đột nhiên tới gần hắn, thấp giọng nói.

“Tôi biết thằng bé này.” Lam Mộc Ân cầm khung ảnh lên, xoay đầu lại nhìn Annetta, đang định mở miệng nói tiếp thì nhìn thấy boss của tổ bên, Neil Brown từ bên trong bước ra.

“Hai người làm gì ở đây?”

“Chúng tôi nhận được Amber Alert.” Lam Mộc Ân đặt khung ảnh về chỗ cũ.

“Vụ án này là của chúng tôi, hai người có thể về.” Neil bảo bọn họ về.

“Nhưng tôi đã nhận được chỉ thị, Haier vẫn chưa tới, anh cũng biết tính cách của hắn rồi, đừng gây khó dễ cho chúng tôi.” Lam Mộc Ân mỉm cười ôn hòa, nhún vai trông rất bất đắc dĩ.

Neil nhìn Lam Mộc Ân một lúc lâu, hắn biết tính cách của Raikes Haier, “Ra ngoài tìm kiếm giúp tôi, trong này có tổ của tôi lo liệu rồi.”

Bóng người xoay đi bước vào trong, cũng hiểu hắn tỏ vẻ từ chối bọn họ, Annetta khoanh tay, thấp giọng mở miệng, “Mẹ của cô bé bị mất tích là cháu gái của nghị viên Meisi, Neil giành chỗ cũng nhanh thật.”

“Đừng nói chuyện này bây giờ.” Ánh mắt của Lam Mộc Ân đảo một vòng căn phòng, sau đó kéo Annetta ra ngoài.

Hắn đứng trên mặt cỏ, nhìn trái nhìn phải rồi hướng về phía sân sau nhà. Trên cây đại thụ có một căn nhà, Lam Mộc Ân cởi tây trang, đưa cho Annetta, nới lỏng cà vạt, leo lên.

Sau khi lên, Lam Mộc Ân nở nụ cười tươi nhìn bé trai ngồi bên trong, “Jason, còn nhớ anh không?”

Bé trai ngồi trong góc ngẩng đầu nhìn Lam Mộc Ân, gật đầu, “… Anh là Lam, con của gia đình Ames…”

“Lúc trước mỗi khi đưa báo, em đều mua cho anh một ly cà phê.” Lam Mộc Ân cười ôn hòa, vươn tay về phía nó, “Em có muốn xuống dưới nói chuyện không?”

Jason lắc đầu, chỉ ôm chân ngồi bên trong.

“Anh vào được không?” Lam Mộc Ân nhìn căn nhà, xem ra rất chắc chắn.

Jason chần chờ một lát nhưng vẫn gật đầu, Lam Mộc Ân cẩn thận leo vào trong, ngồi xuống bên cạnh Jason, nắm lấy tay nó, “Em có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Jason gật đầu, “Không thấy… Lidia…”

Lam Mộc Ân sờ đầu nó, “Em có thấy ai dẫn Lidia đi không?”

Jason lắc đầu, sau đó dúi đầu vào đầu gối, rầu rĩ nói, “… Em mới phải là người ra cho chó ăn…”

Lam Mộc Ân thở dài, “Không phải lỗi của em.”

Jason trầm mặc vài giây, hơi nâng đầu lên, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Lam Mộc Ân, “Anh sẽ tìm thấy Lidia chứ?”

Lam Mộc Ân tạm dừng, mỉm cười, “Anh sẽ cố gắng hết sức có thể.”

Jason thoạt nhìn an tâm hơn, “Em không thấy ai dẫn Lidia đi cả… Em nghe mẹ gọi nhưng không thấy Lidia trả lời, em chạy ra ngoài xem thì không thấy đâu nữa…”

Lam Mộc Ân vỗ vỗ nó, “Mấy hôm nay em có thấy Lidia nói chuyện với ai không? Hay là có thấy ai đi dạo ngang nhà không, hoặc những cái không giống ngày thường cũng được.”

Jason cúi đầu, thoạt nhìn như đang cố gắng nhớ lại, cuối cùng ngẩng đầu lên, “… Chú lập dị sống trong nhà kho, có người đứng nói chuyện với chú ấy.”

“Chú lập dị sống trong nhà kho?” Lam Mộc Ân nhíu mày.

“Dạ, bình thường không có ai nói chuyện với chú ấy cả, nhưng hôm qua, hôm kia nữa lại có người tới nói chuyện.” Jason cúi đầu, đây là chuyện duy nhất không giống ngày thường mà nó có thể nhớ ra.

“Ờm… Chú lập dị sống trong nhà kho là…?” Lam Mộc Ân cười khổ lên tiếng hỏi, bọn nhỏ luôn đặt nick name cho những người mà bọn họ không rõ là ai.

“Là một người đàn ông sống trong nhà kho của nhà bà Alan, bà Alan nhốt chú ấy ở trong đó, mọi người đều gọi là chú lập dị sống trong nhà kho.” Jason nói xong, nhướn người ra ngoài, chỉ chỉ căn phòng ở bên kia.

Lam Mộc Ân cũng thò đầu ra ngoài nhìn, vừa thò đầu ra thì thấy Haier ngẩng mặt lên nhìn, còn có Annetta đang lè lưỡi, ngón tay mảnh khảnh đưa lên cổ làm động tác cắt, hắn cười khổ chui lại vào trong.

“Jason, anh phải đi rồi.” Lam Mộc Ân cười trừ, sờ đầu thằng bé, “Em làm rất tốt, anh muốn em đừng quá lo lắng cho Lidia, mấy ngày nay cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện, thấy cái gì không bình thường thì nói với anh liền, có được không?”

“Anh vẫn sống ở đây ạ?” Jason ngẩng đầu, dùng đôi mắt to tròn long lanh, khẩn cầu nhìn Lam Mộc Ân.

“Có thể sẽ không, nhưng em có thể gọi cho anh.” Lam Mộc Ân mỉm cười, lấy danh thiếp đưa cho nó.

“… Nếu em gặp nguy hiểm cũng có thể gọi cho anh?” Jason chùi chùi đôi mắt ướt.

“Đương nhiên.” Lam Mộc Ân đè vai Jason, mỉm cười nói, “Có điều bây giờ ở cả ba ngã tư, đâu đâu cũng là cảnh sát và điều tra viên của FBI, em sẽ không gặp nguy hiểm đâu, hiểu chưa?”

“Dạ.” Jason gật đầu, Lam Mộc Ân sờ đầu nó rồi leo xuống dưới.

Trước khi nhảy xuống đất, thừa dịp đang đứng trên cầu thang, hắn nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang lái vào hiện trường.

“Xảy ra chuyện gì.” Haier nhìn Lam Mộc Ân, giọng điệu và vẻ mặt đều cho thấy hắn không vui, về phần là vì sao thì Lam Mộc Ân cũng không dám khẳng định.

Trước khi mở miệng, hắn và Annetta trao đổi ánh mắt, xác định Haier không hỏi về Danny, “Bên trong do tổ của Brown xử lý, đứa nhỏ ngồi ở trên là Jason Max, con trai đầu lòng của nhà này, nó nói trong nhà kho có nhốt một người, mấy ngày nay đột nhiên có người tới tìm, ngoài ra không còn gì đặc biệt.”

Haier xoay đầu nhìn căn phòng, “Không còn tin gì khác?”

Lam Mộc Ân nhún vai, “Nếu anh có thể đá Brown ra khỏi căn nhà thì chắc là sẽ có manh mối khác.”

“Danny đâu?” Di động của Haier reo lên, hắn mở ra, tùy tiện xem tin nhắn.

“Tới rồi, tôi bảo hắn đi một vòng xem tình hình.” Lam Mộc Ân trả lời, vừa lúc Danny rất nhanh đã vọt tới.

Haier xoay đầu lại nhìn, Danny đang đứng phía sau hắn, không hề có chút hoang mang nào, mở miệng nói, “Chiếc xe khả nghi đang bị vây bắt ở ngã sáu.”

Haier gật đầu, “Vậy không còn chuyện của chúng ta nữa, nơi này giao cho Brown, cách đây hai mươi phút, ngân hàng US vừa bị cướp.”

Annetta im lặng, leo lên xe Danny, Lam Mộc Ân sợ run lên, “Nhưng mà…”

“Tôi lái.” Haier cắt ngang lời Lam Mộc Ân, giơ tay ra trước mặt hắn.

Lam Mộc Ân có chút không cam tâm tình nguyện, đưa cho chìa khóa cho Haier, “… Nhưng tôi quen thằng bé kia.”

Haier chỉ liếc mắt nhìn, mở miệng nói, “Cậu biết chúng ta không hợp với những vụ án bắt cóc tống tiền.”

Lam Mộc Ân muốn nói gì đó nhưng rồi thôi. Hắn đương nhiên biết lý do, bởi vì Annetta không hợp những vụ án này. Ba lần đi bắt phạm nhân đều bị khiếu nại có hành vi đánh người, trong đó có một lần còn làm phạm nhân bị thương nặng, thiếu chút nữa bị kiện ra tòa, nếu không nhờ bối cảnh gia đình vững chắc thì cô đã sớm bị đuổi rồi.

Lam Mộc Ân nhăn mày, nghĩ một hồi lại nói, “Cái này cũng không phải xâm hại tình dục, Mrs. Max là cháu gái của nghị viện Meisi, có lẽ lần này chỉ muốn tiền chuộc.”

Haier mở cửa xe, liếc mắt nhìn hắn, “Ba tiếng đã đủ để gọi điện tới tống tiền và cũng không sử dụng chiếc xe bắt mắt như vậy chạy nhông nhông ngoài đường.”

Lam Mộc Ân thở dài, leo lên xe, Haier nói đúng.

Lái xe rời khỏi hiện trường, Haier mới mở miệng, “Nếu cậu muốn xử lý vụ này thì phải mau chóng giải quyết vụ cướp trước đã.”

“Đã biết.” Lam Mộc than nhẹ, chẳng biết tại sao hôm nay lại xảy ra nhiều vụ án như vậy.

Chuyện này cũng không thường xảy ra cùng ngày, ở vài ngã tư lân cận còn xảy ra án bắt cóc và cướp ngân hàng cùng một lúc.

“Đường kính bốn phẩy sáu, hình như là MP7.” Danny ngồi chồm hổm xuống, nhặt đầu đạn lên xem, nhìn lên bức tường bằng đá cẩm thạch, bể như bắn pháo hoa, “Bắn 40 phát đạn.”

“Xem ra là dân mới vào nghề.” Lam Mộc Ân chỉ vết đạn, “Lực phản chấn của MP7 rất nhỏ, nhưng nếu không dùng quen thì sẽ bị dọa, không thể dừng lại ngay tức thì.”

“Có hai tên cướp, mặc quần áo trượt tuyết, đeo mặt nạ bảo vệ, đều dùng súng tiểu liên, cao gần bằng nhau, khoảng năm feet tám, trong đó có một người tên là Simon, cả hai tên cướp có vẻ đều còn trẻ.” Annetta cầm PDA báo cáo với Haier, “Trước mắt không có ai bị thương, đang tính số tiền chính xác bị cướp, ước chừng hai trăm ngàn.”

– PDA (Personal Digital Assistant): Thiết bị kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân.

“Ra tay thuận lợi như vậy, chắc chắn sẽ có lần thứ hai, tuyên bố tin tức để các ngân hàng ở xung quanh chú ý.” Haier nhìn cảnh sát chi viện, ít hơn một phần ba so với bình thường, bởi vì có liên quan tới Amber Alert, hầu hết cảnh lực đều đi hỗ trợ vụ án mất tích, huống chi đứa bé còn là người thân của nghị viện.

“Không kịp rồi.” Danny bước tới, “Bọn họ vừa mới cướp ngân hàng thứ hai, ngân hàng Quốc.”

“Vậy thì sẽ có lần thứ ba, bảo các ngân hàng lân cận chú ý, phái cảnh lực tới hỗ trợ.” Haier nhíu mày, nhanh chóng rời khỏi ngân hàng.

Tiếng cảnh báo vẫn vang vẳng bên tai, tựa như bắt đầu từ sáng tới bây giờ vẫn chưa dừng lại.

“Dân mới vào nghề cũng không thể tùy tiện dùng MP7 để đi cướp ngân hàng.” Lam Mộc Ân nhìn Haier đang lái xe.

“Ngân hàng US và ngân hàng Quốc chỉ cách nhau một con phố, gần đó nhất là ngân hàng nào?” Haier liếc nhìn Lam Mộc Ân.

“Ngân hàng Liên Bang, quẹo phải, tới cột đèn giao thông thứ ba quẹo trái.” Lam Mộc Ân trả lời. Trước khi Haier quẹo phải với tốc độ cực nhanh, hắn cầm thiết bị vô tuyến, giữ tay nắm, “An, tới ngân hàng Liên Bang.”

“Đã biết.”

Tiếng còi cảnh sát hụ liên tục, xe bay nhanh đến ngân hàng Liên Bang và chỉ còn cách vài mét, tiếng súng liên tiếp vang lên từ trong ngân hàng, chứng minh Haier đã đoán đúng.

Xe dừng lại ở ven đường, Haier phóng xuống xe, Lam Mộc Ân hô to vào thiết bị vô tuyến, “Bọn cướp ngân hàng đang ở ngân hàng Liên Bang, hiện trường cần trợ giúp!”

“Haier!” Chú ý thấy bóng dáng của Haier đã đi xa, Lam Mộc Ân bỏ lại thiết bị vô tuyến, nhào ra phía sau lấy áo chống đạn, mặc vào rồi phóng xuống xe đuổi theo Haier.

Cấp tốc lao vào đám người, Lam Mộc Ân dẫn đường cho bọn họ an toàn rời khỏi, Haier đã vọt vào trong.

“Chết tiệt!” Lam Mộc Ân thầm mắng, có đôi khi hắn thật sự nghĩ, Haier còn phiền phức hơn cả Annetta và Danny.

Cầm súng chạy vào trong, Lam Mộc Ân cúi người xuống, chạy tới quầy, đồng thời quan sát xung quanh. Haier đang ngồi xổm ở phía trước quầy, Lam Mộc Ân ra hiệu cho một phu nhân không lên tiếng dù bà đang vô cùng sợ hãi.

Hai tên cướp, một người đứng trước quầy, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, tên còn lại thì uy hiếp quản lý lấy tiền.

“Nhanh lên!” Tên cướp đứng trước quầy vô cùng căng thẳng đi qua đi lại, lớn tiếng nói, “Đã nói là cướp hai ngân hàng là đủ rồi! Mày xem kìa! Cớm đuổi tới nơi rồi!”

“Lấy nhanh lên, nếu không tao giết!” Tên cướp đứng bên trong chỉa súng vào đầu quản lý, quản lý chỉ có thể mau chóng nhét tiền vào túi.

Lam Mộc Ân lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Annetta, hai tên này 80% vẫn còn là con nít, chưa có kế hoạch rõ ràng đã xông đi cướp bóc, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ rất khó sống.

Tiếng còi hụ càng ngày càng gần, Lam Mộc Ân nhìn ra ngoài thăm dò, cảnh sát đã vây quanh toàn bộ ngân hàng.

Haier xoay đầu lại, cho Lam Mộc Ân một ánh mắt, sau đó cởi áo chống đạn.

Lam Mộc Ân trừng mắt nhìn Haier, hắn biết Haier muốn làm gì, nhưng hắn không có cách ngăn cản.

Chết tiệt!

Chữ FBI trên áo chống đạn sẽ tiết lộ thân phận, Haier nhét áo chống đạn vào quầy, lặng lẽ hướng về phía quầy bên kia.

Bên ngoài đồng thời vang lên tiếng loa phát thanh.

“Chúng tôi là cảnh sát của Los Angeles, các người đã bị bao vây, bỏ vũ khí xuống đầu hàng, không ai sẽ bị thương!”

“Chết tiệt!” Tên cướp đứng trước quầy vô cùng kích động, giơ súng lên muốn bóp cò.

“Đừng nổ súng!” Haier đột nhiên mở miệng, ngạo mạn từ từ đứng lên, nói rất thong thả, “Cậu nổ súng, bọn họ sẽ xông vào, cậu có muốn sống không?”

“Không được nhúc nhích!” Tên cướp đứng trước quầy kích động nhìn hắn.

Tên cướp đứng bên trong giật lấy gói tiền, để lên vai, “Đừng nghe lời hắn, chúng ta đi mau!”

“Ở ngoài đâu đâu cũng có cảnh sát, hai người không đi được đâu.” Haier chậm rãi bước tới gần tên cướp đang kích động.

Tên cướp giữ gói tiền tựa như bây giờ mới biết đã bị cảnh sát bao vây, hắn kích động chỉa súng vào Haier, “Mày không được lại gần! Mày là cớm?”

Haier giơ cao hai tay, lắc lắc bàn tay, “Đừng căng thẳng, tôi không có vũ khí.”

Lam Mộc Ân vô cùng căng thẳng, nếu thằng nhóc kia dám bóp cò, hắn thật không dám nghĩ tới hậu quả.

Hắn thật cẩn thận tiến về phía trước, đến nơi có thể thấy Haier và hai tên cướp.

“Nghe này, bây giờ bỏ súng xuống vẫn còn kịp, vì không có ai bị thương nên nếu đầu hàng thì sẽ được cân nhắc mức hình phạt.” Giọng nói trầm thấp của Haier vẫn luôn có sức thuyết phục, “Hai người chắc là trẻ vị thành niên? Hai người đã cướp ba ngân hàng, nếu còn gây tổn thương, thì sẽ bị xử như một người trưởng thành. Hai người có biết cuộc sống trong ngục giam khổ sở thế nào không? Huống chi cả hai lại còn trẻ như vậy, tôi biết các cậu không đủ minh mẫn nên bỏ súng xuống đi.”

“Chớ nhiều lời!” Tên cướp giữ túi tiền chỉa súng vào Haier.

“Từ từ, Simon, tao thấy hắn nói đúng đó.” Tên cướp còn lại kích động nói.

“Câm mồm! Đồ ngu!” Tên cướp có tên là Simon hét lên, dùng sức đẩy tên kia.

“Ai cho mày nói tao ngu!” Tên kia lại đẩy trở lại.

Haier liếc mắt nhìn Lam Mộc Ân, đồng thời chạy ra sau Simon, dùng sức ghì cổ hắn, một tay đè cây súng.

Lúc tên cướp còn lại kích động chỉa súng vào Haier, Lam Mộc Ân đã lao tới, chỉa súng vào hắn, “Không được nhúc nhích, bỏ súng xuống!”

Dáng người của Simon không tính là cao to, bị Haier bẻ tay gần như không thể giãy dụa.

“Nhóc con, bỏ súng xuống, cậu không dám nổ súng vào bất kì ai nói chi là chỉa súng vào bạn mình.” Haier ghì chặt Simon, che trước người.

Tên cướp kia rất kích động, hô hấp dồn dập không biết nên chỉa vào Haier hay chỉa vào Lam Mộc Ân.

Lam Mộc Ân bình tĩnh mở miệng, “Bỏ súng xuống, trước khi có ai đó bị thương, chúng ta vẫn có thể đàm phán.”

Tên cướp kia nhìn Simon gần như không thể thở nổi, run rẩy buông súng, “Đủ… đủ rồi… Anh… anh cũng không định bóp chết Simon đi…”

Lam Mộc Ân đá cây súng đi, lấy còng tay còng hắn lại. Haier buông tay ra, Smon quỳ rạp xuống, hai tay bị bẻ ra sau, hắn chỉ có thể hít thở liên tục.

Lam Mộc Ân trừng mắt nhìn Haier, tiếp nhận còng tay Haier ném tới, còng tay Simon lại.

Có rất nhiều cảnh sát ập vào xử lý hiện trường, Annetta chạy về phía Lam Mộc Ân, “Cậu nói đúng, xe của bọn họ đậu ở trong hẻm, đã tìm thấy số tiền của hai ngân hàng trước.”

“Ừ, cũng may là không có ai bị thương.” Lam Mộc Ân mở miệng.

“Hình như hôm qua tôi đã hỏi một lần rồi, trông cậu thoạt nhìn không ổn lắm, không sao chứ?” Annetta vỗ vai hắn.

“Một ngày nào đó nếu tôi bị Haier hù chết, thì nhất định phải ghi trên bia tôi hy sinh vì nhiệm vụ!” Lam Mộc Ân trừng mắt, nhặt cây súng lên, “Quả nhiên là MP7, chỉ là hai thằng nhóc thôi, sao tụi nó lại có được hàng này.”

“Nhiều khi là có đường dây buôn bán súng ống cho thanh thiếu niên.” Annetta nhăn mày nói.

“Cho dù là có đường dây thì tụi nó cũng không thể mua được hàng tốt.” Lam Mộc Ân hít một hơi, “Hôm nay ở ngoài đường thật hỗn loạn.”

“Về trước rồi nói sau.” Annetta đứng lên, bước ra khỏi ngân hàng.

Giao khẩu súng cho nhân viên giám định, Lam Mộc Ân bước về phía Haier, tức giận nói, “Tôi lái xe!”

Haier đưa chìa khóa cho hắn, hai người cùng bước về nơi đã đậu chiếc xe.

“Trông cậu không được vui vẻ lắm.” Haier mở cửa kính, đốt điếu thuốc, tâm trạng thoạt nhìn không tồi.

“Nếu tôi cởi áo chống đạn, nhảy tới trước mặt tên cướp đang cầm MP7, anh không đập tôi chết trước mới là lạ, tại sao tôi không thể làm chuyện ngược lại, đập anh chết rồi thì tôi đỡ phải lo lắng.” Lam Mộc Ân trừng mắt nhìn, bất mãn nói.

“Bởi vì tôi mới là boss.” Haier nở nụ cười khó hiểu, “Hai thằng nhóc đó còn nhỏ, không có can đảm nổ súng giết người, nếu không tính trường hợp bất ngờ thì không thành vấn đề.”

“Còn nếu xảy ra trường hợp bất ngờ thì sao?!” Lam Mộc Ân hung hăng trừng mắt.

“Vậy thì tôi mới là người lo lắng, chứ không phải cậu.” Haier nhìn khung cảnh chạy như bay ngoài cửa sổ, “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, ở thời điểm cần thiết, lo cho bản thân là đủ rồi.”

Lam Mộc Ân muốn phản bác nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Có đôi khi, Lam Mộc Ân cảm thấy người có khuynh hướng tự sát là Haier mới đúng, hắn cứ xông ra bất chấp nguy hiểm, có trời mới biết hắn làm cách nào để vượt qua bài đánh giá tâm lý.

Chậm rãi thở ra, Lam Mộc Ân im lặng một lúc sau mới lên tiếng, “Tuy rằng anh mới là boss, nhưng chúng tôi ít ra cũng là đồng đội của anh, anh không muốn người khác lo lắng cho mình hay là không muốn tôi lo lắng cho anh?”

“Tôi muốn cậu chú ý sau lưng mình, nếu cậu có thể làm tốt thì tôi cũng không cần phân tâm đi lo cho cậu.” Haier chậm rãi phun làn khói trắng.

“Tôi không nhớ tôi đã làm chuyện gì nguy hiểm cho bản thân mình, người đứng trước họng súng khi nãy cũng không phải tôi.” Lam Mộc Ân bất mãn nói.

“Muốn tôi nhắc lại chuyện xảy ra hôm qua?” Haier cười nói, “Hay là muốn bị tôi đè thêm lần nữa?”

Lam Mộc Ân xoay đầu trừng mắt nhìn hắn, hắn không muốn nhớ lại chuyện hôm qua dù chỉ là một chút.

“Cậu có biết tại sao cậu phải gặp bác sĩ tâm lý mỗi tháng không?” Haier nghiêng đầu, nhìn Lam Mộc Ân cười nhàn nhã.

Lam Mộc Ân liếc nhìn, lắc đầu.

“Bởi vì cậu chỉ nhìn thấy nguy hiểm của người khác nhưng không nhìn thấy nguy hiểm của bản thân.” Haier hút điếu thuốc, lại nhả ra làn khói trắng.

“Nếu cậu đưa ra bất kì phán đoán nào trong tình huống đó, thì tất cả đều sẽ là hành vi tự sát.”

Những lời này lúc nào cũng quanh quẩn trong đầu Lam Mộc Ân một thời gian dài sau đó, cho đến khi hắn bị treo lơ lửng trên tầng sáu, ngẩng đầu nhìn Haier đang vươn tay về phía mình, hắn mới hiểu được, đối với bản thân hắn, cái gì mới là hành vi tự sát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.