Lục An và Phó Vũ rời đi, đi tới một nhà tù khác. Trong nhà tù, người bị giam giữ là Thiệu Húc. Rầm! Cửa mở ra, Thiệu Húc lập tức ngẩng đầu nhìn lại! Khi hắn nhìn thấy hai người, trong mắt lập tức tràn đầy sát ý! Khác với sự sợ hãi nhát gan của Liễu Chính Quân, Thiệu Húc vậy mà không hề sợ hãi, ánh mắt nhìn Lục An tràn đầy sát ý! "Vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?" Lục An đi đến trước mặt Thiệu Húc, cúi người, ngồi xổm trước mặt Thiệu Húc nói, "Sao vậy, ngươi muốn giết ta?" "Muốn! Có giỏi thì ngươi mở khóa xích ra, chúng ta đánh một trận!" Thiệu Húc rống giận gào thét! Lục An nghe vậy, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt. Thiệu Húc bất quá chỉ là Thiên Sư cấp bảy mà thôi, loại vọng ngôn khiêu khích này thật buồn cười đến cực điểm. Chát! Lục An một bàn tay tát vào mặt Thiệu Húc, lập tức khiến mặt Thiệu Húc quay sang một bên, mấy cái răng lập tức bay ra, mặt lập tức sưng lên! Lục An trong lòng giận không kềm được, nhưng hắn biết cách đối phó với loại người này. Giết loại người này quá tiện nghi, cho dù lăng trì cũng vậy. Đối phương càng sợ cái gì, càng không muốn cái gì, thì càng phải thi hành cái đó. Liễu Chính Quân sợ chết sợ đau, thì cứ để hắn muốn sống không được muốn chết không xong. Còn Thiệu Húc này, hắn rất có dã tâm, điều để ý nhất chính là tôn nghiêm. Cho nên, giẫm đạp tôn nghiêm của hắn đối với hắn mà nói mới là chuyện thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4951562/chuong-4809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.