Lặng im. Sự lặng im đột ngột ập đến, khiến không gian nhỏ bé này còn tĩnh lặng hơn cả bên ngoài. Trên đứt gãy, gió Tử Âm của Âm Minh Quỷ Vực gào thét thổi qua, nhưng không thể ảnh hưởng đến hai người bên trong đứt gãy. Hoắc Yến bình tĩnh nhìn Lục An, cho dù Lục An không nói gì cả, cũng không có nghĩa là không biểu đạt gì. Hoàn toàn trái lại, Lục An càng lâu không nói chuyện, càng chứng tỏ thân phận càng khiến người ta bất ngờ. “Ta mất trí nhớ rồi.” Lục An nói. “Ta không phải trẻ con.” Hoắc Yến nói, “Ngươi như vậy chi bằng trực tiếp nói không muốn nói cho ta biết.” “Ta đích xác không muốn nói cho ngươi biết.” Lục An nói. “Ừm? Làm người phải hiểu được tri ân báo đáp, nếu không phải ta cứu ngươi ra, ngươi sớm đã bị gió ở nơi này giết chết rồi, đúng là lòng người bạc bẽo!” Hoắc Yến lại nói. “...” Lục An bất đắc dĩ, hắn biết người phụ nữ này hoàn toàn tin chắc hắn đang nói dối, chỉ có thể hỏi, “Ngươi làm sao biết ta không mất trí nhớ?” “Người mất trí nhớ có thể đột nhiên gặp một người phụ nữ khác mà như quen cũ sao?” Hoắc Yến cạn lời nói, “Người phụ nữ kia trông tính cách rất quái gở, ngươi lại không phải anh tuấn đến mức cảm động trời đất, cũng không thể hiện ra thực lực, người ta dựa vào cái gì mà liếc một cái đã đi theo ngươi vào trong lều? Rõ ràng là hai người các ngươi quen biết nhau mà!” “...” Nghe những lời của đối phương, Lục An đích xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4948357/chuong-1604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.