Họ còn định tiếp tục buông lời mỉa mai, nhưng tôi không nói gì, chỉ bình tĩnh bước tới trước mặt Tần Viễn, dưới ánh mắt ngạc nhiên của họ.
Tôi tháo đôi giày đế thô trên chân ra, mặt vẫn không chút biểu cảm. Nhưng trong lòng, cảm giác hưng phấn khiến tôi không nhịn được mà trợn mắt ngược lên, thậm chí lỗ mũi cũng phồng lên theo.
Tôi lặng lẽ đếm ngược trong đầu:
Ba… Hai… Một…
"Hừaaahhh!"
Cơn điên chính thức bắt đầu!
Khu vực chính của buổi tiệc quá náo nhiệt, hoàn toàn che lấp tiếng la hét ở khu hồ bơi.
Khi Thẩm Minh Sơn kéo Thẩm Thiên Thiên tới, tôi đang ngồi trên người Tần Viễn, dùng gót giày đập liên tục vào đầu hắn.
Mấy cậu ấm cô chiêu khác thì đang nằm sõng soài trong hồ bơi, người nào người nấy ướt sũng, trông thảm hại vô cùng.
Vừa thấy Thẩm Minh Sơn, họ như nhìn thấy cứu tinh, lập tức khóc lóc, kêu gào, nước mắt chảy ròng ròng.
"Thẩm Thiên Thiên!"
Tần Viễn bò trên sàn, hét to:
"Sao cậu không nói trước với tôi chuyện chị cậu là quái vật, cậu chơi tôi à?!”
Thẩm Minh Sơn gây tiếng động quá lớn, đến mức trước khi người lớn chạy tới, tôi đã kịp vứt đôi giày sang một bên, giả vờ khóc nấc lên một tiếng, rồi chui ra sau lưng anh trai, trông như một đứa trẻ yếu đuối đáng thương.
Nhìn cảnh này, đám cậu ấm cô chiêu vừa từ hồ bơi chật vật bò lên không nhịn được mà giật giật khóe miệng, trông như vừa nuốt phải ruồi.
"Minh Sơn, con đang làm gì vậy? Mau thả em gái con ra!"
Bà Thẩm vội vàng chạy tới, liên tục gõ vào tay Thẩm Minh Sơn để anh ấy thả Thẩm Thiên Thiên ra.
"Thả cô ta ra sao?"
Thẩm Minh Sơn liếc quanh, giọng lạnh tanh:
"Mẹ muốn con thả cái con chim sẻ giả danh phượng hoàng này ra, để cô ta tiếp tục làm hại em gái con sao?"
Lời anh ấy nói khiến sắc mặt Thẩm Thiên Thiên lập tức trắng bệch, trong khi đám đông bắt đầu rì rầm bàn tán.
Nhà họ Thẩm trước giờ luôn tuyên bố với bên ngoài rằng tôi và Thẩm Thiên Thiên là chị em sinh đôi, chỉ vì lúc nhỏ tôi bị thất lạc.
Có lẽ Thẩm Thiên Thiên chưa bao giờ ngờ tới, thân phận thiên kim giả của cô ta lại bị phơi bày theo cách này.
"Con đang nói gì vậy?"
Bà Thẩm sững người, nhưng vẫn lo lắng cho Thẩm Thiên Thiên, cố gắng bảo Thẩm Minh Sơn thả cô ta ra.
Trong lúc hai người giằng co, ông Thẩm bước ra từ đám đông, không nói một lời, giơ tay định đánh mạnh vào mặt Thẩm Minh Sơn.
Ngay khi cái tát sắp giáng xuống, tôi từ sau lưng Thẩm Minh Sơn bước ra, dang tay chắn trước mặt anh ấy.
"Như Nhiên, tránh ra."
Ông Thẩm trầm giọng ra lệnh.
"Nghe… anh… ấy… giải… thích."
Tôi không nói ra tiếng, chỉ mấp máy môi, ánh mắt kiên định nhìn ông, như đang đối đầu với ông.
Cuối cùng, vẫn là ông Thẩm phải nhượng bộ.
Ông lùi lại một bước, bảo người xung quanh giải tán về khu vực chính, rồi mệt mỏi thở dài:
"Được rồi, nói xem, chuyện là thế nào."
Thẩm Minh Sơn không vội giải thích, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra và mở một đoạn video.
Đó là cảnh anh ấy lén ghi lại từ tủ quần áo trên tầng hai, quay rõ mồn một Thẩm Thiên Thiên và đám cậu ấm cô chiêu đang đứng trước cửa phòng, cùng nhau bàn bạc cách xử lý tôi.
Trong video, một giọng nam vang lên:
"Phải lột sạch quần áo của con nhỏ đó, quay lại hết, mỗi người một bản. Xem sau này nó còn dám đối đầu với chị nữa không."
Một giọng khác tiếp lời:
"Đúng thế, một con gà rửa bát được nhặt từ khu ổ chuột về mà cũng dám tranh giành. Chị Thiên Thiên, lần này nhất định phải cho nó biết tay!"
Tiếng đồng thanh bày tỏ lòng trung thành vang lên không ngớt.
Cuối cùng, là giọng nói quen thuộc của Thẩm Thiên Thiên:
"Tôi chỉ muốn dạy nó một bài học thôi, mọi người đừng làm quá."
Cô ta thở dài, giọng điệu đầy vẻ bất đắc dĩ:
"Như Nhiên những năm qua sống bên ngoài đã học hư rồi, cần phải biết điều hơn một chút."
Cảnh quay cứ tiếp tục, mỗi giây trôi qua, sắc mặt của Thẩm Thiên Thiên lại càng tái nhợt thêm.
Khi video kết thúc, Thẩm Minh Sơn buông tay, Thẩm Thiên Thiên lập tức khuỵu xuống, quỳ gối trên sàn.
Cô ta run rẩy, môi mấp máy không thành lời, nước mắt tuôn như mưa.
"Ba, mẹ, con xin lỗi!"
Cô ta bắt gặp sắc mặt u ám của ông Thẩm, bèn lập tức bò đến bên cạnh bà Thẩm, ôm chặt lấy chân bà, khóc lóc thảm thiết:
"Chuyện này là do con dại dột, do con sợ mất đi ba mẹ. Từ khi Như Nhiên trở về, ba mẹ không còn nhìn đến con nữa. Ngoài ba mẹ ra, con chẳng còn gì cả!"
Ở khu vực chính của buổi tiệc, vài vị khách vẫn không ngừng ngoái lại nhìn về phía này, tò mò bàn tán.
Ông Thẩm xanh mặt, bà Thẩm cũng trông vô cùng khó xử.
Nhưng đối mặt với màn khóc lóc hối lỗi đầy nước mắt của Thẩm Thiên Thiên, họ vẫn không thể đưa ra quyết định dứt khoát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]