🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng Thẩm Minh Sơn chỉ cười, nói:

"Em có thể tự bảo vệ mình là một chuyện tốt, nhưng việc bảo vệ em gái là trách nhiệm của người làm anh trai."

Anh ấy nhìn tôi, hỏi:

"Như Nhiên, em có tin trên đời này có nhân quả báo ứng không?"

Tôi bị câu hỏi của anh làm sững người, còn chưa kịp trả lời, anh ấy đã chuyển sang chuyện khác.

"Có lẽ em không biết được đâu."

Nói rồi, anh mạnh tay xoa rối tóc tôi, giọng trầm xuống:

"Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết em là em gái ruột của mình. Ngay lúc đó, anh đã quyết định phải bảo vệ em. Máu mủ ruột thịt đôi khi kỳ diệu như vậy đấy."

Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt như chực trào ra.

Tôi nghĩ, cuối cùng số phận vẫn mỉm cười với tôi.

Dù cuộc đời có gập ghềnh trắc trở, ông trời vẫn ban cho tôi một người anh trai tốt như vậy.

Có Thẩm Minh Sơn ở nhà, Thẩm Thiên Thiên chẳng còn đất để giở trò.

Cô ta có khóc lóc thì không qua nổi Thẩm Minh Sơn, giả vờ yếu đuối thì lại không hơn được tôi.

Muốn vu oan giá họa cũng không xong, vì Thẩm Minh Sơn đã gắn tận 12 chiếc camera xung quanh phòng tôi, với mục tiêu duy nhất là không cho ai có sơ hở để lợi dụng.

Cuối cùng, cô ta chỉ còn cách chờ đợi.

Giống như kiếp trước, cô ta kiên nhẫn chờ đến khoảnh khắc mà cô ta cho rằng có thể hoàn toàn đẩy tôi xuống vực thẳm.



Trước ngày khai giảng lớp 12, ông bà Thẩm tổ chức một buổi tiệc nhận con cho tôi.

Buổi tiệc này mời gần như toàn bộ các gia đình giàu có ở Nam Thành, đồng nghĩa với việc nhóm bạn thân của Thẩm Thiên Thiên – toàn những cậu ấm cô chiêu – cũng sẽ tham dự.

Họ là bạn cùng lớn lên với Thẩm Thiên Thiên, sau này còn học cùng trường cấp ba.

Ý định của ông bà Thẩm là để tôi nhân cơ hội này làm quen với bạn mới, để khi chuyển đến trường Nhất Trung ở Nam Thành này, tôi có thể nhận được sự giúp đỡ từ họ.

Nhưng những người này, dưới danh nghĩa "làm quen," lại kéo tôi ra một góc để cười cợt, mỉa mai. Cuối cùng, họ xô tôi xuống bể bơi.

Bộ lễ phục trắng trên người tôi ướt sũng và khi tôi lên lầu thay đồ, Thẩm Thiên Thiên cùng nhóm bạn đã chờ sẵn.

Họ kéo tôi vào một căn phòng, quay video tôi trong tình trạng xấu hổ.

Sau sự việc, tôi báo cảnh sát, nhưng ba mẹ của bọn họ đã dùng quyền lực để dẹp yên mọi chuyện.

Thậm chí, việc này còn khiến việc làm ăn của nhà họ Thẩm bị ảnh hưởng, làm ông bà Thẩm càng thêm lạnh nhạt với tôi.

Kiếp này, buổi tiệc nhận con vẫn được tổ chức như trước.

Khi Thẩm Thiên Thiên dẫn theo nhóm bạn của cô ta bước vào, tôi không kìm được mà hít sâu một hơi.

Ngay lúc đó, Thẩm Minh Sơn bước tới, vòng tay qua vai tôi, kéo tôi đến trước mặt họ để giới thiệu.

"Anh Minh Sơn, sao anh lại có thời gian về đây thế?"

Người lên tiếng là một chàng trai tóc vàng, thái độ lấc cấc.

Hắn là Tần Viễn, lớp phó thể dục của lớp Thẩm Thiên Thiên.

Kiếp trước, Tần Viễn luôn tự nhận mình là "hiệp sĩ chính nghĩa," chỉ cần Thẩm Thiên Thiên kể khổ là hắn liền hăng hái "ra mặt."

Chính hắn đã quay video tôi, dùng nó để uy h.i.ế.p tôi.



Sau khi tôi chuyển đến Nhất Trung, hắn liên tục bắt nạt tôi: cô lập bằng lời nói, bày ra những trò đùa ác ý, thậm chí còn dùng bạo lực.

Tôi càng phản kháng, hắn và nhóm bạn càng bắt nạt tôi dữ dội hơn.

Đến khi không chịu nổi nữa, tôi giấu một con d.a.o trong cặp, dí vào cổ Tần Viễn, định c.h.ế.t cùng hắn. Lúc đó, họ mới chịu dừng lại.

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.

Việc học của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Cuối cùng, Thẩm Thiên Thiên thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu trong nước, trở thành niềm tự hào của nhà họ Thẩm.

Còn tôi phải học lại, bị ba mẹ và thầy cô chê bai.

Điều nực cười nhất là nhiều năm sau, khi đã thành công trong sự nghiệp, Tần Viễn gửi cho tôi một lá thư xin lỗi.

Hắn nói rằng khi còn trẻ, hắn bồng bột và nóng nảy, đã làm nhiều việc có lỗi với tôi, hy vọng tôi có thể tha thứ.

Tôi đã đọc đi đọc lại lá thư đó rất nhiều lần, nhưng không thể thấy được sự hối hận thật lòng của một kẻ gây ra nỗi đau cho nạn nhân.

Thứ duy nhất tôi cảm nhận được, là sự sốt ruột của một người thành đạt muốn xóa sạch vết nhơ duy nhất trong cuộc đời mình.

Thẩm Minh Sơn dẫn chúng tôi đến bên hồ bơi ngoài trời rồi bỏ đi.

Anh ấy vừa khuất bóng, đám cậu ấm cô chiêu kia lập tức bắt đầu tỏ ra không kiêng nể gì nữa.

Tần Viễn nhìn chằm chằm vào tôi, huýt sáo một tiếng, giọng điệu đầy châm chọc:

"Nghe nói trước đây cô làm bồi bàn ở khu Tín An, đúng không? Vậy sau này bọn này ra ngoài mà thiếu tiền, có thể gọi cô đến rửa bát trả nợ được chứ nhỉ?"

Lời hắn vừa dứt, cả nhóm người lập tức phá lên cười, tiếng cười đầy chế giễu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.