Nhưng Thẩm Minh Sơn chỉ cười, nói:
"Em có thể tự bảo vệ mình là một chuyện tốt, nhưng việc bảo vệ em gái là trách nhiệm của người làm anh trai."
Anh ấy nhìn tôi, hỏi:
"Như Nhiên, em có tin trên đời này có nhân quả báo ứng không?"
Tôi bị câu hỏi của anh làm sững người, còn chưa kịp trả lời, anh ấy đã chuyển sang chuyện khác.
"Có lẽ em không biết được đâu."
Nói rồi, anh mạnh tay xoa rối tóc tôi, giọng trầm xuống:
"Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết em là em gái ruột của mình. Ngay lúc đó, anh đã quyết định phải bảo vệ em. Máu mủ ruột thịt đôi khi kỳ diệu như vậy đấy."
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt như chực trào ra.
Tôi nghĩ, cuối cùng số phận vẫn mỉm cười với tôi.
Dù cuộc đời có gập ghềnh trắc trở, ông trời vẫn ban cho tôi một người anh trai tốt như vậy.
Có Thẩm Minh Sơn ở nhà, Thẩm Thiên Thiên chẳng còn đất để giở trò.
Cô ta có khóc lóc thì không qua nổi Thẩm Minh Sơn, giả vờ yếu đuối thì lại không hơn được tôi.
Muốn vu oan giá họa cũng không xong, vì Thẩm Minh Sơn đã gắn tận 12 chiếc camera xung quanh phòng tôi, với mục tiêu duy nhất là không cho ai có sơ hở để lợi dụng.
Cuối cùng, cô ta chỉ còn cách chờ đợi.
Giống như kiếp trước, cô ta kiên nhẫn chờ đến khoảnh khắc mà cô ta cho rằng có thể hoàn toàn đẩy tôi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-kim/3748946/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.