🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thật ra hoạ sĩ không hề giận, chỉ là còn buồn ngủ nên đờ người thôi. Nhưng nếu tổng giám đốc đã muốn dỗ thì cậu cũng không từ chối.

Cậu ngửa nửa người lên ghế sa lon rồi nhéo đùi mình, phảng phất đang giãn gân cốt vì nó sắp phải gánh chịu một khối trọng lượng lớn, "Anh ngồi lên đùi rồi hẳn dỗ em."

Tổng giám đốc nhếch mày, anh cũng muốn bóp chứ không phải ngồi lên đùi. Anh đột nhiên cảm thấy chương trình này rất thú vị, người càng thú vị hơn.

Hoạ sĩ thấy tổng giám đốc không nhúc nhích, giữa lông mày càng đắc ý và khiêu khích hơn một chút. Anh cảm thấy cậu giống một chú hồ ly giảo hoạt, nhưng hồ ly lại không xinh đẹp như cậu.

"Còn định để em bế anh lên à?" Hoạ sĩ càng phô trương hơn.

Tổng giám đốc cười, "Không cần, để anh tự làm cho."

Trong lòng cậu mừng thầm: để anh xem ai mới là 1. Sau đó có một đôi tay vòng lấy cậu, tổng giám đốc bế cậu ngồi lên chân mình, còn quan tâm nói, "Biết ngay là em đang ám chỉ mà, anh bế em là được chứ gì."

Sự thật chứng minh, da mặt mỏng sẽ chịu nhiều thiệt thòi.

Hoạ sĩ vô cùng bất ngờ khi tình cảnh bị lật ngược lại không thể lập tức bỏ chạy như lửa cháy tới mông, dù sao hiện tại trong mắt người khác hai người họ chính là người yêu của nhau, như thế này cũng chỉ được xem như tương tác bình thường.

Tổng giám đốc khoác tay lên trên lưng cậu, thấy dáng vẻ kinh ngạc kia thì rất buồn cười, tiếp tục được voi đòi tiên, "Sao em lại xấu hổ, anh còn định hôn em đây này."

Vui lắm phải không! Hoạ sĩ nhíu mày, sau đó lập tức giãn ra, từ như ngồi trên bàn chông trở thành ngồi vững vững vàng vàng, cậu khẽ nhếch cằm, "Anh hôn đi."

"Được rồi, tắt máy quay rồi hôn." Tổng giám đốc lập tức đáp lại.

Hoạ sĩ nở nụ cười, "Sao anh lại như thế, có cảnh nào mà người xem đáng kính của chúng ta không thể xem chứ?"

"Mới ngày một mà đã bạo vậy rồi, không biết sau này định chiếu gì nữa?"

"Có thể biên tập mà, anh cứ hôn trước đi rồi em bảo bọn họ cắt nối vào phần cuối."

Hoạ sĩ cố gắng kiên trì, nhất thời tổng giám đốc không biết cậu muốn hôn thật hay là đang giận dỗi nữa. Trong lúc anh còn đang tự hỏi thì

hoạ sĩ bỗng nhiên nắm lấy cằm của anh, ngây ngô vuốt ve nó mấy lần, còn dùng ngón cái xoa môi anh như đang nhớ lại tư vị gì vậy đó, "Em thích nhất dáng vẻ chẳng biết làm sao của anh, thật đáng yêu."

Sau đó tụt khỏi đùi anh, chạy đi mất.

Thả thính xong rồi chạy à.

Tổng giám đốc lén lút hồi tưởng dư vị thật lâu, còn hoạ sĩ thì bụm mặt trong toilet: thả thính như vậy có bị trời đánh không nhỉ?

Vừa rồi cậu dũng cảm bao nhiêu thì tiếp theo lại sợ hãi bấy nhiêu.

Sau cảnh đó thì hoạ sĩ không được tự nhiên lắm, vừa thấy tổng giám đốc thì cả mặt và tim đều nóng bừng, cậu không dám đối mặt với anh, đây là điển hình cho tuýp người rất hiếm khi dám dũng cảm như vậy.

Cũng may dù người này nghĩ lung ta lung tung thì người kia cũng cố gắng giúp cậu để buổi quay hình kết thúc viên mãn. Tổng giám đốc còn lấy chính bản thân để làm đề tài trêu đùa, kể chuyện cười để khiến bầu không khí thoải mái hơn, vì thế nên hoạ sĩ mới dần dần thả lỏng.

Chắc hẳn tổng giám đốc đã đọc kỹ tư liệu nên biết cậu thích ăn gì và cũng nhớ rõ hết các thói quen nhỏ của cậu. Hoạ sĩ cảm thấy rất thoải mái khi ghi hình với anh, độ thiện cảm tăng vèo vèo, càng ngày càng cảm thấy ở bên anh rất thoải mái.

"Đi ngủ thôi Bảo Bảo."

Ban đêm, tổng giám đốc và cậu cùng nằm xuống, mặt dán mặt, sau đó anh nhấn nút điều khiển từ xa, tắt camera. Bọn họ... Không cần diễn nữa.

Dường như đây là lúc hoạ sĩ phải ngủ, lại giống như đã đến lúc tỉnh mộng.

Tổng giám đốc không có đi ngay mà đứng trong bóng đêm một lúc sau đó mới nói, "Anh về phòng đây."

"Về à?" Hoạ sĩ nhẹ nhàng hỏi một tiếng, giống như đang nói một mình.

"... Về chứ."

"Em ở đây chưa quen, anh đợi em ngủ rồi hẳn đi nhé." Từ nhỏ hoạ sĩ đã không giỏi giao tiếp, khi trưởng thành thì làm nghề tự do, cả ngày chỉ cần ngồi ở trong phòng vẽ tranh, nên càng không có cơ hội nói chuyện với người khác.

Hiếm lắm mới gặp được một người khiến cậu rung động. Cậu nghĩ bản thân phải thật cố gắng.

"Được thôi." Tổng giám đốc thoải mái đồng ý và cũng không hỏi xem tại sao có anh ở đây thì cậu lại có thể thích ứng được nhỉ.

"Cảm ơn."

"Không có gì. Bảo Bảo..." Tổng giám đốc thuận miệng kêu cậu, lập tức ý thức được sự không thích hợp, sửa lại miệng, "Anh nói là Trần Huyên đó. "

Anh nói, "Em ngủ đi, anh ở đây với em."

Ấy thế mà hoạ sĩ lại cảm thấy có chút mất mác. Một lát sau, tổng giám đốc hỏi cậu ngủ rồi hả thì cậu đáp rằng không có.

"Vậy chúng ta trò chuyện một lát nhé? Hôm nay em cảm thấy thế nào?"

Hôm nay... Hoạ sĩ nghĩ đến chuyện ở trên ghế sa lon, ngực như bị gì đó đè lên, đầu nóng bừng, "Anh còn nhớ buổi sáng mình định tắt camera để làm gì không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.