“Hoàng thượng đại hôn, trưởng công chúa xuất chinh, việc nào cũng cần quốc khố chi tiêu, may mà ngài đã đến, sổ sách tổng phải do ngài kiểm lại…”
Ta bị kéo đi không kịp bước, đầu thì quay cuồng, dạ dày thì nhộn nhạo.
Cảm giác trời đất quay cuồng, nhưng vô lực không làm gì được.
Sau hôm đó, Tiêu Phượng Nghi không trở về phủ công chúa nữa, hắn ở lại trong cung, không gặp ai cả.
Ta lấy thân phận phò mã tiến cung, nhưng hắn dường như cố ý tránh mặt ta.
Ta không biết hắn muốn làm gì, cũng không còn tin tưởng Đỗ Thái phó nữa.
Đứng dưới tường cung, áp lực to lớn gần như muốn nghiền nát ta.
Khi ta rời khỏi hoàng cung, đêm khuya tại kinh đô, phố xá vắng lặng không một bóng người.
Ánh trăng kéo dài bóng dáng, ta dừng bước, nhìn về phía bên đường.
Đêm Đông chí đó, chính tại nơi này, ta và Tiêu Phượng Nghi đã trao nhau túi thơm.
Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, cảnh còn người mất, đã chẳng còn như trước nữa.
Ta vịn vào một cây liễu khô héo, cúi đầu nén cơn buồn nôn.
“Ôi, vị tướng công này, ngài không sao chứ?”
Tiếng nói lạ lẫm phát ra từ phía sau.
Ta quay đầu, thấy một lão nhân mặc áo bông thô sơ.
Một tay cầm gậy, một tay cầm chiêng.
... Là một người đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-phuong-hu-hoang/3625788/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.