Không xa chỗ đoán đố đèn là quầy b.ắ.n cung.
Treo cao nhất là một chiếc túi gấm, chỉ có điều màu sắc nhạt hơn chút.
Tiêu Phượng Nghi nhìn từ xa, lập tức tiến thẳng tới quầy b.ắ.n cung.
“Công... Phượng Nghi.” Ta khẽ kéo tay hắn, nói nhỏ, “Bắn cung, ta thật sự không giỏi.”
“Bách vô nhất dụng thư sinh, ta cũng chẳng mong ngươi giỏi.”
Tiêu Phượng Nghi đứng trước quầy b.ắ.n cung, cầm lấy cung dài, liếc ta một cái: “Xem cho rõ.”
Hắn một tay cầm cung, một tay kéo dây, dưới lớp áo đỏ, cánh tay gồng lên.
Giữa đôi mày tuyệt mỹ, toát ra sự lạnh lùng kiêu hãnh, dây cung đã được kéo căng đến cực hạn.
Ta chợt cảm thấy, hơi thở của mình cũng trở nên gấp gáp.
Khoảnh khắc sau, chỉ nghe tiếng xé gió vèo vèo, mũi tên lao ra.
Đuôi tên trắng nơi hồng tâm rung lên không ngừng.
“Hay!” Lập tức có người vỗ tay.
Tiêu Phượng Nghi b.ắ.n liền sáu phát, mũi tên nào cũng trúng đích.
Đến mũi tên cuối cùng, do sức mạnh quá lớn, mũi tên xuyên qua hồng tâm.
Kèm theo tiếng “đông”, nửa mũi tên cắm sâu vào cột gỗ.
Những người vừa hét lên “hay” đều ngẩn ngơ.
“Đem túi gấm tới đây.” Tiêu Phượng Nghi thả cung dài xuống.
Chủ quán nuốt nước bọt, khi trao túi gấm, không nhịn được nói:
“Nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-phuong-hu-hoang/3625785/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.