Không đợi ta trả lời, Tiêu Phượng Nghi lạnh lùng nói: “Bản cung chưa bao giờ quan tâm đến kẻ khác, dù là huyết thống cốt nhục, bản cung cũng không chút thương xót, điều bản cung tức giận, là ngươi!”
Ta chớp chớp mắt.
“Trong mắt ngươi, trong lòng ngươi, đều là quốc sự, là dân chúng, là thiên hạ, vì vậy mà ngươi bôn ba vất vả, không tiếc sinh mệnh và tiền đồ để đấu tranh.
“Mang thai đối với ngươi, chỉ là một việc nhỏ nhất, ngươi chẳng mảy may quan tâm.
“Bản cung đoán, ngươi đã định không giữ lại đứa trẻ này, vì ngươi không biết cha đứa trẻ là ai, chi bằng dứt khoát bỏ đi.
“Sau đó vì không có thời gian xử lý, cộng thêm việc ngươi thành thân với bản cung, biết được bản cung là phụ thân của đứa trẻ, lại có thêm chút tình cảm phu thê, ngươi mới nghĩ đến việc giữ lại nó.
“Chỉ cần sớm muộn gì, nói với bản cung một tiếng là được.
“Nhưng Cố Ngọc Hành, trong mắt ngươi, trong lòng ngươi, bản cung rốt cuộc có bao nhiêu trọng lượng?
“Việc này lại không xứng đáng khiến ngươi một chút bối rối, một chút lo lắng, một chút khó xử sao!”
Ta câm nín.
Những điều Tiêu Phượng Nghi nói, đều là sự thật, hắn đã nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng ta.
Một lúc sau.
Ta khẽ nói: “Công chúa là ngôi sao sáng nhất trong mắt thần, đứa trẻ là dòng dõi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-phuong-hu-hoang/3625784/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.