“Bản cung còn sợ báo ứng sao?” Tiêu Phượng Nghi cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ gian tà, “Bản cung chỉ sợ báo ứng không đủ, thì thật là nhàm chán.”
Khi xuống xe, ta nhảy xuống trước, nghĩ ngợi một chút, rồi quay đầu đưa tay về phía cửa xe.
Một bàn tay mềm mại đặt lên tay ta, ta ngước lên nhìn thấy đôi mắt Tiêu Phượng Nghi đầy ý cười.
Khẽ ho một tiếng.
Ta cố gắng kiềm chế sự xao động trong lòng, cúi đầu đỡ người xuống xe.
Buổi tối ta lại nằm trên trường kỷ như thường lệ, khi trở mình, nhìn thấy bóng mờ trên giường.
Một mặt hắn nói muốn đốt gãy sự kiêu hãnh của ta để làm củi, mặt khác lại nói nếu ta cúi đầu thì sẽ g.i.ế.c ta.
Thật là một kẻ mâu thuẫn và bướng bỉnh.
Người như vậy, có thể làm mẹ được sao... Ta xoa bụng, cảm thấy rất lo lắng.
Ban đầu ta đã quyết định không giữ lại đứa bé này, nhưng bây giờ biết mẹ (có lẽ?) của đứa trẻ là Tiêu Phượng Nghi, ta lại bắt đầu do dự.
Có lẽ, đợi thêm một chút nữa?
Dù sao công việc ở Hộ bộ cũng không bao giờ hết, ta thật sự không có thời gian để xử lý chuyện này.
Ừm.
Vậy thì, đợi thêm chút nữa!
13
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng ta đã tỉnh dậy.
Rướn cổ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-phuong-hu-hoang/3625781/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.