Bốp.
Trong cơn kinh ngạc, ta gạt nhầm một hạt tính.
Ta cúi đầu kêu lên: “Hỏng rồi…”
Bao nhiêu giờ tính toán sổ sách, chớ để vì một cái liếc mắt kinh diễm… kinh sợ mà phí hoài!
Thấy vậy, Tiêu Phượng Nghi bật cười: “Phò mã sợ gì chứ, bản cung đâu có ăn thịt người.”
Xác định lại một lúc, ta cẩn thận đẩy hạt bàn tính trở lại, mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ghi lại sổ sách, ta quay lại nhìn Tiêu Phượng Nghi, cảm thấy đau đầu mệt mỏi.
“Công chúa, vi thần đã nhờ Dịch Từ chuyển lời cho người, rằng đêm nay vi thần không về, cần phải thức trắng để xử lý sổ sách.”
Tiêu Phượng Nghi cầm lấy một quyển sổ, đôi mắt đẹp lướt qua: “Trong mắt phò mã, sổ sách còn quan trọng hơn cả bản cung?”
“Chứ người nghĩ sao?” Ta theo phản xạ đáp lại.
Tiêu Phượng Nghi cười lạnh, tay nàng di chuyển, quyển sổ sách chỉ còn cách ngọn nến một chút.
“Đừng!”
Ta kêu lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào những ngón tay đẹp đẽ đầy nguy hiểm của nàng và quyển sổ sách vô tội kia, không nghĩ ngợi gì mà hét lên:
“Sổ sách không quan trọng bằng công chúa, công chúa là quan trọng nhất, trong mắt vi thần chỉ có công chúa công chúa và công chúa, không có gì khác, người đừng đốt mà!”
Tiếng kêu thảm thiết của ta xen lẫn với tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-phuong-hu-hoang/3625780/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.