Lục Tử Hào cắn răng nghiến lợi, lại nện Tương Quý Thần phát nữa, khóe môi Tương Quý Thần lập tức chảy máu.
Tương Quý Thần lui về phía sau từng bước, đáy mắt tràn đầy mông lung, trong đầu của anh chỉ có một suy nghĩ, nhất định là Lục Tử Hào lừa anh, vì không để cho anh và Thiên Tinh gặp mặt, thậm chí ngay cả lý do này cũng lấy ra sao? Hoàn toàn là hoang đường! Sao Mộ Thiên Tinh lại chết được?
Vẻ mặt Lục Tử Hào tức giận, quát Tương Quý Thần: "Tương Quý Thần, lúc trước cậu vẫn luôn ăn hiếp Thiên Tinh, bây giờ em ấy đã chết, cậu vẫn còn muốn sỉ nhục em ấy như vậy sao?"
Đột nhiên Tương Quý Thần ngước mắt, đáy mắt lạnh như băng sương, anh tự tay lau lau vết máu bên mép: "Anh luôn miệng nói Thiên Tinh đã chết, anh cho là tôi sẽ bị anh lừa sao? Nhất định là Thiên Tinh đã bị anh giấu đi, rốt cuộc bây giờ cô ấy ở đâu?"
Lục Tử Hào cười xòa một tiếng: "Tương Quý Thần, con người cậu thật đáng thương hại, ban đầu lúc Thiên Tinh ở cùng cậu cậu lại không quý trọng, bây giờ lại làm ra dáng vẻ thâm tình chân thành, thật là làm cho người ghê tởm, cậu đã không tin tôi, cần gì phải đến chỗ tôi?"
Tương Quý Thần lạnh mặt, sẵng giọng: "Quả nhiên là anh giấu cô ấy đi?"
Lục Tử Hào nghe vậy tức giận, anh lấy một xấp tài liệu từ trong ngăn kéo phía sau ra ném ở trước mặt Tương Quý Thần: "Bản thân tôi cũng hy vọng là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu/1963053/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.