Xe phóng nhanh, không khí trong buồng xe cũng vô cùng nặng nề, hai người đàn ông ai cũng không mở miệng.
Tương Quý Thần tựa đầu bên cửa sổ xe, sắc mặt có chút tái nhợt, sau tai nạn anh vốn không nghỉ ngơi đủ, lần này anh tới Mỹ, ngay cả chênh lệch giờ cũng không quan tâm trực tiếp tìm đến Lục Tử Hào, lại bị tin tức Mộ Thiên Tinh mất làm cho tinh thần muốn nứt ra, lúc này không khỏi có chút choáng.
Trong lúc Tương Quý Thần chóng mặt, đã đến nghĩa địa!
Đây là một khu vườn mộ rất xa, nhưng hoàn cảnh chung quanh lại hết sức thanh tịnh, Tương Quý Thần đi theo Lục Tử Hào về phía trước, cuối cùng, ở trước một bia mộ, Lục Tử Hào dừng bước, sau đó, anh nhường bước.
Bia mộ lộ ra trước mặt Tương Quý Thần, hình ảnh quen thuộc trên bia mộ khiến cho Tương Quý Thần cực kỳ bi thương, nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống.
Anh quỳ phịch xuống trước mộ, đầu để trên hình bia mộ Mộ Thiên Tinh, mãi nói xin lỗi.
"Thật xin lỗi, Thiên Tinh, là lỗi của anh, anh đã tới chậm, thật xin lỗi, lúc trước anh thật không cố ý, anh thật đáng chết, sao lại mất trí nhớ, sao lại bị mỡ heo che mắt, thật xin lỗi. . ."
Tương Quý Thần đau đến không muốn sống ôm bia mộ, khóc thút thít hoàn toàn không có hình tượng, anh giống như muốn nặn hết nước mắt cả đời này của mình ở đây, dường như chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho tim của anh thoáng có thể thở.
Lục Tử Hào đứng bên cạnh, thấy thế không nhịn được giễu cợt: "Tương Quý Thần, cậu đừng giả vờ giả vịt, nếu Thiên Tinh biết, chỉ sợ ở dưới đất cũng không yên bình! Ban đầu cậu phản bội tình cảm của em ấy không chút do dự, bây giờ cần gì phải thâm tình như vậy? Nếu tôi không nhớ lầm, trước đây không lâu cậu và Kiều Kiều cũng đã từng cử hành hôn lễ đúng không?"
"Theo tôi, cậu hoàn toàn là tên khốn kiếp! Lúc Thiên Tinh cần cậu nhất, cậu không chỉ không bảo vệ em ấy, mà thậm chí còn làm tổn thương em ấy, tôi thật sự cảm thấy kỳ lạ, tại sao cậu không chết đi? Sao cứ phải là Thiên Tinh lương thiện không có kết cuộc tốt đẹp."
Đối mặt với sự giễu cợt của Lục Tử Hào, Tương Quý Thần không nói được lời nào, chỉ cúi thấp đầu, mặc cho Lục Tử Hào chửi rủa mình.
Thật ra thì lời của Lục Tử Hào nhập vào trong lòng Tương Quý Thần rất sâu, anh cảm thấy Lục Tử Hào nói rất đúng, tại sao người chết không phải là anh? Nếu có thể, anh tình nguyện dùng mạng của mình đổi lấy Thiên Tinh và con.
Vậy mà, trên thế giới này vĩnh viễn không có thuốc hối hận, chuyện làm sai thì đã sai, anh không có bất kỳ cơ hội cứu vãn.
Trên trời bắt đầu có hạt mưa tí tách bay lên, đập lên người Tương Quý Thần, thế nhưng hình như anh lại không cảm nhận được chút nào, vẫn quỳ trước mặt Mộ Thiên Tinh.
Lục Tử Hào tiến lên từng bước, trực tiếp kéo Tương Quý Thần lên: "Cậu đừng tiếp tục ở đây làm Thiên Tinh ghê tởm nữa, đi nhanh đi!"
Tương Quý Thần giống như con rối không có bất cứ tình cảm nào mặc cho Lục Tử Hào lôi anh khỏi mộ, Lục Tử Hào trực tiếp nhét anh vào trong xe, dẫn về biệt thự.
Từ đầu tới đuôi, Tương Quý Thần không nói được lời nào, vẻ mặt Lục Tử Hào ghét bỏ: "Rốt cuộc khi nào cậu mới đi?"
Tương Quý Thần chật vật đứng ở trong phòng khách, vẫn không nói gì.
Nhất thời hai người giằng co giữa không khí, cũng không biết qua bao lâu, Lục Tử Hào thở dài như một loại thỏa hiệp: "Bỏ đi, tôi và cậu rối rắm nhiều như vậy làm gì? Dù sao bây giờ cậu cũng đã nhận được trừng phạt, chỗ tôi còn có vài thứ của Thiên Tinh, cậu mang đi đi, nhưng từ nay về sau, đừng để tôi phải nhìn thấy cậu nữa!”
Tương Quý Thần nghe vậy mới ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tử Hào thật sâu.
Lục Tử Hào lên lầu, không lâu lắm, anh cầm một bản nhật ký gốc đi xuống, không nói một lời đưa nó cho Tương Quý Thần, sau đó, trực tiếp đẩy anh ra khỏi biệt thự.
Tương Quý Thần hồn bay phách lạc rời đi, anh đặt bản nhật ký này vào lòng giống như vật báu, tâm tình lại cũng không vì vậy mà khá hơn một chút.
Trên máy bay trở về nước, Tương Quý Thần cẩn thận lấy nhật ký ra, bắt đầu đọc từng chữ từng câu.
Lật trang bìa trong ra, chữ viết thanh tú quen thuộc của Mộ Thiên Tinh đập vào mắt.
"Quý Thần, có lẽ chỉ là muốn tìm một chỗ phát tiết một chút bất mãn trong lòng mình mà thôi, mặc dù mình rốt cuộc tất cả những chuyện này là tại sao?
Anh đã từng nói chữ của em rất xấu, vì vậy anh muốn ghi nhật ký ghi lại tất cả ký ức về chúng ta, già rồi đọc cho các cháu nghe, nhưng anh còn chưa viết xong nhật ký, vì sao tất cả nội dung đều bị sửa lại? Không sao, dù sao có một ngày anh sẽ biết đó là giả, à không, anh vẫn đừng nên biết, đừng nghĩ đến chuyện trước kia, nếu không sẽ rất đau khổ. Để một mình em chịu đựng đau khổ là được rồi, anh nên hạnh phúc."
Đoạn văn trên trang bìa trong khiến cho nước mắt Tương Quý Thần lập tức rơi xuống, nước mắt rơi xuống quyển nhật ký, làm nhòe chữ viết, anh thấy thế vội luống cuống tay chân lau giọt nước mắt kia đi, động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
Tình huống của Tương Quý Thần hấp dẫn sự chú ý của nữ tiếp viên hàng không, dù sao cũng là khách khoang hạng nhất, rất nhanh đã có nữ tiếp viên hàng không tới đây, ân cần hỏi thăm: "Tiên sinh, thân thể anh không thoải mái sao?"
Tương Quý Thần lắc đầu: "Tôi không sao, cám ơn."
Giọng anh có chút khàn khàn, hành khách ngồi ở bên cạnh không nhịn được liếc nhìn liên tục, trong lòng càng thêm oán thầm không dứt, thật không nghĩ tới, người đàn ông trông bề ngoài có vẻ lạnh lùng lại nghiêm túc này, lại nhìn đồ vật rồi khóc thành người lệ, chẳng lẽ đây chính là tương phản đáng yêu trong truyền thuyết?
Lúc này tất cả tinh thần của Tương Quý Thần đều ở trên quyển nhật ký, nào có tâm tư đi chú ý anh ta.
Tay anh khẽ run tiếp tục lật xem trang sau.
Ngày 3 tháng 5, trời trong, hôm nay khí trời tốt, tâm tình của mình lại có hơi trầm, Quý Thần thay đổi, mặc dù mình vì anh ấy mất trí nhớ mới có thể như vậy, nhưng anh ấy thà tin một quyển nhật ký giả cũng không chịu tin tình cảm cũng bọn mình, điều này khiến mình thật sự vô cùng tức giận, nhưng mình nhất định sẽ giúp anh ấy hồi phục trí nhớ."
"Ngày 7 tháng 5, nhiều mây, gần đây mình có hơi nóng nảy, hình như sự cố gắng của mình với Quý Thần cũng không có tác dụng bao nhiêu, anh ấy bắt đầu càng thêm tin Mộ Kiều Kiều, nhìn Mộ Kiều Kiều chuyện trò vui vẻ với anh ấy, mình chỉ cảm thấy đau lòng, thật là khó có thể tưởng tượng, nếu như có một ngày, Quý Thần hồi phục trí nhớ, trong lòng sẽ khó chịu biết bao nhiêu? Nhưng Quý Thần còn có thể hồi phục trí nhớ sao? Đột nhiên mình có chút không xác định, mình nên làm cái gì bây giờ?"
"Ngày 16 tháng 5, âm u, thái độ Quý Thần đối với mình càng ngày càng lạnh lùng, hình như anh ấy không quá muốn gặp mình, hôm nay, anh ấy lại không về, một mình mình ở trong căn phòng trống rỗng, không khỏi cảm thấy cô đơn, Quý Thần, sao anh vẫn chưa nhớ ra? Anh thật muốn quên đi tình cảm giữa chúng ta sao?"
Ngày 1 tháng 6, mưa nhỏ, cuối cùng cũng có kết quả kiểm tra sức khoẻ, lòng mình cũng chìm xuống đáy cốc, thật không nghĩ tới, mình bị ung thư não! Thật không phải là ông trời đang đùa giỡn mình đó chứ? Sao lại cứ vào lúc này? Quý Thần của mình đã biến mất, mình lại không còn thời gian đi giúp anh ấy tìm về trí nhớ đã mất nữa.
Nếu như có một ngày, mình thật sự rời khỏi thế giới này, mà Quý Thần của mình trở lại lần nữa, vậy phải làm thế nào đây?
Mình cảm thấy mình nên để lại cho anh ấy chút gì đó, có lẽ, mình có thể để lại cho anh ấy một đứa con, như vậy, mặc dù sau này anh ấy có nhớ lại tất cả, cũng sẽ không quá đau lòng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]