Chương trước
Chương sau
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ từ biệt Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần. Cả đoàn mười mấy người ra khỏi Sơn môn.
Môn sinh Lam thị trước giờ vẫn luôn bị gia quy trói buộc, cả đám vô cùng nghiêm túc cẩn trọng, Tư Truy và Cảnh Nghi một trái một phải theo sau Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện lại không chịu nổi rảnh rỗi nhàm chán, vừa đi vừa tung tăng nhảy nhởn, xoay nghịch Trần Tình trong tay.
"Cuối cùng cũng được xuống núi, không bị gia quy bó chặt nữa rồi!"
Lam Cảnh Nghi hỏi:
"Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, chúng ta không ngự kiếm ạ?"
Ngụy Vô Tiện nghe thấy liền dừng bước, hắn có chút ngại ngùng sờ sờ đầu mũi. Mười sáu năm trước khi mổ đi kim đan, hắn đã không thể ngự kiếm nữa rồi. Việc này ngoài Lam Trạm ra thì không ai biết cả, nhất thời hắn không biết giải thích thế nào cho phải.
Lam Vong Cơ vận công đạp lên Tị Trần, đưa tay ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng, hai người cùng ngự chung một kiếm, bỏ lại Tư Truy và Cảnh Nghi ngơ ngác nhìn nhau. Tư Truy vỗ vỗ vai Cảnh Nghi, cười mỉm đầy thâm ý nhìn cậu, cả đám vội vàng ngự kiếm bay theo.
Đoàn người Ngụy Vô Tiện ngự kiếm bay đi, rất nhanh đã đến địa phận Đàm Châu. Khi đi qua Nghĩa Thành, Lam Tư Truy đề xuất với mọi người ghé qua Nghĩa Thành trước, tới thăm Hiểu Tinh Trần cùng A Thiến. Luận về bối phận, Hiểu Tinh Trần cũng coi như thúc phụ của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đều cảm thấy nên tới một chuyến, thắp cho người nén nhang. Đoàn người tiến vào Nghĩa Thành, cảnh tượng vẫn giống như năm đó khi rời khỏi đây, thi thể của Hiểu Tinh Trần được đặt trong chiếc quan tài gỗ tại nghĩa trang.
Nhưng khi tới nghĩa trang, bỗng phát hiện thi thể của Hiểu Tinh Trần đã không còn nữa.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngụy Vô Tiện vịn nắp quan tài, không thể tin nổi mà nhìn Lam Vong Cơ.
"Ngày đó ta thấy thi thể của tiểu sư thúc vẫn hoàn hảo không hề bị tổn hại, qua mấy năm ròng vẫn không mục nát, chỉ như ngủ một giấc dài, người cũng chưa từng bị hạ táng. Nghĩa Thành này không bóng người sống, tại sao thi thể của sư thúc lại biến mất?!"
Lam Vong Cơ lắc đầu, y cũng không hiểu nguồn cơn sự việc.
Lúc này, hai vị đệ tử Lam gia tiến lên bẩm báo, vừa rồi họ ra ngoài thành viếng mộ A Thiến, thấy trước mộ có bày đồ cúng tươi mới, giống như vừa cúng xong không lâu.
Cả đoàn cảm thấy vô cùng kì lạ, Cảnh Nghi lo lắng đi đi lại lại, Lam Vong Cơ tỉ mỉ quan sát chiếc quan tài gỗ trước đó đặt Hiểu Tinh Trần, giống như có phát hiện gì đó, y gọi:
"Ngụy Anh, xem này."
Ngụy Vô Tiện vội vàng chạy qua, chỉ thấy
giấu trong lớp gỗ là một lớp bùa chú dày, hắn trầm tư trong chốc lát, đột nhiên trong đầu lóe sáng, vội túm lấy vai Lam Vong Cơ:
"Ta biết rồi!"
Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy đồng thanh hỏi:
"Biết được gì rồi?"
Ngụy Vô Tiện chỉ tầng bùa chú giấu trong vách quan tài:
"Các ngươi xem những bùa chú này."
Lam Cảnh Nghi vẫn chưa hiểu.
"Những bùa chú này làm sao? Xấu chết đi được, còn không bằng bùa con vẽ."
Ngụy Vô Tiện gõ nhẹ Trần Tình lên đầu cậu:
"Những bùa chú này năm đó ta từng dùng." . Kiếm Hiệp Hay
Lam Vong Cơ trầm giọng nói:
"Ôn Ninh."
"Không sai! Hàm Quang Quân trí nhớ thật tốt!"
Lam Tư Truy vội hỏi:
"Ninh thúc thúc? Có liên quan gì đến thúc ấy ạ?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Mọi người đều biết Ôn Ninh bị tiên môn bách gia xưng là Quỷ tướng quân, vậy có ai biết vì sao hắn lại bị gọi là Quỷ tướng quân không?"
Lam Cảnh Nghi giành trả lời trước:
"Con biết! Theo lời đồn thì Ôn tiền bối sau khi chết được người hồi sinh, hơn nữa sau khi hồi sinh rồi liền trở nên mạnh vô cùng, không ai địch nổi!"
Ngụy Vô Tiện mím mím môi:
"Đây chỉ là lời đồn thôi.... Làm gì có chết rồi lại hồi sinh.... Khi đó chỉ là linh thức của Ôn Ninh bị phá hủy, lại bị tà khí xâm chiếm mà thôi. Sau đó ta đưa hắn về Loạn Táng Cương, dùng bùa chú và pháp trận tu sửa lại linh thức cho hắn."
"Vậy nên?!"
"Xem ra khi đó việc Tiết Dương muốn ta giúp hắn tu sửa linh thức cho Hiểu Tinh Thần, lời này là thật, theo ta dự đoán, tuy năm đó Hiểu Tinh Trần đạo trưởng tự vẫn, đồng thời cũng hủy luôn linh thức của mình. Nhưng Tiết Dương lập tức dùng bùa chú và trận pháp nên khi đó chúng ta vẫn thấy Hiểu Tinh Trần đạo trưởng giữ được dáng vẻ như say ngủ, không hề bị mục nát, chỉ là linh thức của người đã tổn thương quá nghiêm trọng, tuy có tỏa hồn nang bảo vệ, mấy năm sau cũng không hồi phục được. Tiết Dương đặt người trong chiếc quan tài này, lại vẽ đầy bùa chú vào trong, năm đó, có lẽ hắn cũng dốc hết sức tu bổ linh thức cho người, nay trong quan tài lại không có người, có thể.... "
Lam Vong Cơ gật đầu với hắn:
"Rất có khả năng."
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cũng không kìm được mà gật đầu, Ngụy Vô Tiện cau mày, trong lòng không biết có phải như vậy thật không, nếu được như vậy là tốt nhất.
Lam Vong Cơ bước về phía Ngụy Vô Tiện, nắm lấy tay hắn:
"Không cần lo nghĩ, ngày sau ắt sẽ rõ ràng."
"Ừ. Đi thôi, chúng ta đến Đàm Châu."
Đoàn người rời khỏi Nghĩa Thành, đến chập tối mới tới được Đàm Châu, ở tạm một quán trọ ven đường. Lam Vong Cơ gọi hỏa kế đem nước nóng tới cho Ngụy Vô Tiện tắm rửa nghỉ ngơi, Ngụy Vô Tiện cởi bỏ quần áo, ngồi trong thùng nước. Lam Vong Cơ ngồi ở gian ngoài, xem xét mật thư mới nhất mà trạm gác ở Đàm Châu gửi tới.
Ngụy Vô Tiện thấy y vẫn luôn giữ dáng vẻ quân tử đoan chính liền nổi lên tâm tư trêu chọc:
"Lam Trạm, mau lại đây một chút."
Lam Vong Cơ đặt xuống thư trong tay, đi tới phía sau bình phong, thấy Ngụy Vô Tiện đang bám hai tay trên thùng nước, tựa người vào tay, ánh mắt y lại không kìm nổi mà thăm dò xuống dưới nước trên mặt lại vẫn giữ vẻ đoan chính, hỏi:
"Chuyện gì."
"Lam Trạm, ngươi không tắm rửa tịnh thân sao?"
"Lát nữa."
"Đừng có đợi lát nữa, cùng tắm đi ~"
(Tác giả: Ngụy Vô Tiện có lẽ đã quên mất kẻ đau hông lúc trước là ai rồi ~^~)
Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, trầm giọng nói:
"Không được, hôm nay ngươi mệt rồi."
"Ây ây, Đừng đi mà... Lam Trạm!"
"Lần sau."
"....."
Ngụy Vô Tiện tắm xong nằm dài trên giường nhưng cũng không an phận, hắn trở mình mấy lần mãi không ngủ được. Lam Vong Cơ tắm rửa xong liền thổi tắt nến, nằm xuống bên cạnh hắn. Ngụy Vô Tiện thuận đà lăn vào ngực y, được y đón lấy, duỗi tay nhẹ nhàng xoa bóp hông hắn:
"Còn đau không?"
Ngụy Vô Tiện vô cùng hưởng thụ, hắn híp mắt rên rỉ:
"Đau, Hàm Quang Quân lợi hại như vậy cơ mà!"
Ngụy Vô Tiện vừa nghịch tóc Lam Vong Cơ vừa hỏi:
"Thư báo viết thế nào?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Nửa tháng nay, bách tính bị chứng mất hồn trong thành Đàm Châu đã lên đến ba mươi người, gần nhất là năm ngày trước, ở khu vực tiếp giáp giữa Nghĩa Thành và Đàm Châu phát hiện một nhà ba người, nhưng đứa trẻ nhà đó hai ngày trước dường như linh thức đã hồi phục."
"Linh thức hồi phục sao? Có biết tại sao không?"
"Ngày mai điều tra sâu hơn, mau ngủ đi."
Ngụy Vô Tiện ngáp xong, ngẩng mặt hôn Lam Vong Cơ một cái, nhắm mắt:
"Ừ, ngủ thôi ngủ thôi, hẹn mai gặp lại nha, Lam Trạm."
Một lát sau, Lam Vong Cơ nhìn người trong lòng đã say ngủ, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn:
"Ngày mai gặp! "
Ở nơi xa, tại một thôn nhỏ ngoài thành Đàm Châu, một đạo nhân mặc quần áo trắng, hai mắt bị dải lụa che kín nằm trên giường gỗ.
Trạm gác thành Đàm Châu, các đệ tử tiên môn gác trạm cũng đã chìm vào giấc ngủ, trong phòng khách, đứa bé vốn dĩ đang ngủ say bỗng mở trừng mắt, nhấc tay trái lên, thận trọng ngồi dậy, hai bàn tay xiết chặt, hai mắt lộ ra vẻ hung hiểm ác độc hoàn toàn không phải thứ thuộc về một đứa trẻ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.