Lần cuối cùng rơi vào mê man Ngụy Vô Tiện nắm chặt tay, cắn chặt răng, ta phải tỉnh lại, Lam Trạm còn đang đợi ta!
___
Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân như đang chơi vơi giữa không gian, xung quanh tối đen như mực, toàn thân hắn bị giữ chặt không thể động đậy. Đột nhiên một lực lớn từ đâu kéo lấy hắn, giống như khi bị Ôn Triều ném xuống Loạn Táng Cương mười sáu năm trước, không biết bị kéo đi bao lâu, Ngụy Vô Tiện mở mắt ra lần nữa, bản thân không ngờ bị kéo tới Loạn Táng Cương.
Ngụy Vô Tiện giãy giụa đứng dậy, lảo đảo chạy tới điện Phục Ma, trong điện không một bóng người, không thấy Lam Trạm, Ôn Ninh cũng không thấy.
"Xảy ra chuyện gì.....
Ngụy Vô Tiện có chút không xác định được chuyện gì đang xảy ra, hắn chạy vào điện, thấy một lớp bụi phủ mờ khắp nơi, rõ ràng là Loạn Táng Cương mười sáu năm sau, Lam Trạm đâu rồi?
Đột nhiên Ngụy Vô Tiện nghe thấy hướng Huyết Trì có động tĩnh, hắn vội vã chạy tới, chỉ thấy Lam Vong Cơ một thân đầy máu ngồi giữa Huyết Tèi hai mắt nhắm nghiền, Âm Hổ Phù không ngừng tuôn ra từng ngọn tà khí đen kịt vây nuốt lấy Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm!!"
Ngụy Vô Tiện hoảng loạn, Âm Hổ Phù chẳng phải đã bị phong ấn trong quan tài Xích Phong Tôn rồi sao? Thứ tà túy này muốn làm gì Lam Trạm đây?!
Ngụy Vô Tiện chạy tới cạnh Lam Vong Cơ, đưa tay chụp lấy Âm Hổ Phù nhưng lại chụp phải không khí.
" Lam Trạm!!!! Ngươi mau nhìn ta!!!"
Quả nhiên vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-tran-tinh-lenh-mai-mai-khong-co-dai-ket-cuc/1599499/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.