Lam Đình Niên trước sự khiêu khích của Nhã Thanh Lam một tiếng cô cũng chẳng nói, cử chỉ nặng nhọc, Lam Đình Niên trượt dọc cơ thể xuống giường, xoay người sang một bên chỉ để khuất mặt Nhã Thanh Lam, cô quơ loạn cánh tay tìm tấm chăn mà phủ lên người, an tĩnh cô nhắm mắt, chính thức xem Nhã Thanh Lam như người vô hình.
Nhã Thanh Lam tất nhiên sẽ không vừa mắt với hành động của Lam Đình Niên, nhưng trước mắt cô ta vẫn chưa có biểu hiện sẽ động tay động chân với Lam Đình Niên.
Vẫn giữ nguyên thái độ khinh khi cô ta tiếp tục châm chọc:“Xem ra sống cũng chẳng tốt hơn ai là bao, vậy mà một năm trước tôi còn tưởng cô ghê gớm thế nào!”
Khóe môi giễu cợt Lam Đình Niên vẫn im lặng.
Còn Nhã Thanh Lam thì vẫn vậy cứ bên tai mà liên tục lãi nhãi:“Cuối cùng cũng chỉ là dùng trò bỏ thuốc rồi leo lên giường đàn ông, cô đúng là loại thiếu hơi đàn ông đến độ đê tiện!”
Mi mắt mở to, Lam Đình Niên ngay lập tức rút chiếc gối dưới đầu mình, cố hết sức ném thẳng về phía Nhã Thanh Lam gào lên:“Cút!”
Tuy lực của chiếc gối không lớn nhưng cũng đủ làm cho bước chân của Nhã Thanh Lam xê dịch, hai tay đang khoanh trước ngực cũng vì bị tác động buông thõng, khuôn mặt nhăn nhúm, Nhã Thanh Lam tiến gần hơn đến chỗ của Lam Đình Niên cánh tay dơ cao, dùng lực từ trên giáng xuống.
Lam Đình Niên ngơ ngác chỉ kịp nghe một cái “bốp” giòn tan vang lên bên tai mình.
Lặng người Lam Đình Niên ôm lấy một bên má vừa bị tác động lực của mình, đôi mắt đăm đăm lửa hận cô trợn trắng hướng về phía Nhã Thanh Lam đang đứng.
Cười cợt nhìn qua nhìn lại bàn tay vừa giáng một cái tát như trời đánh của mình vào má của Lam Đình Niên, cong nhẹ khóe môi Nhã Thanh Lam cười khinh, cúi nhẹ người áp sát Lam Đình Niên vờ đáng thương mà bảo:“Mặt của cô dày thật đó! Tay của tôi bị cô làm cho đỏ ửng cả rồi!”
Cười nhạt, Lam Đình Niên bình tĩnh lau đi nước mắt trên mặt mình.
Bất chợt đôi mắt đầy hận thù như dao gâm sắc lạnh, Lam Đình Niên lợi dụng tình thế mình đang ngồi vững trên giường, Nhã Thanh Lam lại cúi người mất lực, cô túm lấy đầu tóc của Nhã Thanh Lam ghì mạnh xuống giường, liên tục dùng sức ấn mạnh đầu của cô ta đầy ai oán, Lam Đình Niên bấy giờ dùng hết tâm can mà gào xé:“Lam Đình Niên tôi rẻ tiền? Tôi đáng thương? Tôi thiếu hơi đàn ông? Tôi ủ mưu leo lên giường người ta thì liên quan quái gì đến cô?”
“Cô thanh cao được bao nhiêu mà sỉ nhục tôi!”
“Loại người có người này muốn được người kia như cô thì có hơn gì tôi mà ở đây lên mặt dạy đời tôi, hả?”
Nhã Thanh Lam bị Lam Đình Niên phản đòn, nhất thời chẳng có cách nào để có thể chống trả được, cô ta đang rõ ràng đang ở thế bị động mà liên tục nắm lấy cổ tay của Lam Đình Niên ra sức giằng co.
Không một ai chịu thua ai, Nhã Thanh Lam quơ tay túm luôn lấy đầu tóc của Lam Đình Niên mà ghì xuống:“Mày thả tao ra! Mày là cái thá gì dám nắm lấy tóc tao…Thả tao ra ngay…Tao mà thoát được tao giết chết mày…!”
Cả hai cứ thế một đứng một ngồi mà liên tục đấu đá nhau.
Nhưng cho đến cuối cùng sau bao nhiêu nổ lực, sức của Lam Đình Niên trước nay vốn đã chẳng được tốt, lại mới chỉ vừa hồi phục được ít lâu, bấy giờ thật sự cô không còn cách nào có thể chống cự thêm được nữa, cả người dần dần cạn kiệt sức lực, Lam Đình Niên thật sự không còn đủ sức để trụ nổi nữa, cô mệt lắm rồi!
Cô mệt đến độ chỉ muốn chết quách đi cho xong!
Mi mắt đã dần sụp xuống nhưng cánh tay của Lam Đình Niên thì vẫn rất anh dũng đến một sợi tóc của Nhã Thanh Lam cũng không buông.
Tiếng la hét trong phòng của Lam Đình Niên cuối cùng cũng vọng ra đến bên ngoài cánh cửa, vô tình Bạch Hạc Hiên đi xuống bếp lấy nước lại dừng chân ở trước cửa phòng cô.
Lập tức tông thẳng vào cánh cửa Bạch Hạc Hiên mở to mắt đứng nhìn khung cảnh lộn xộn bên trong mà lớn tiếng:“Nhã Thanh Lam em làm cái gì ở đây? Còn cô Lam Đình Niên cô làm loạn cái gì đấy hả?”
Tiếng của Bạch Hạc Hiên vang lên Nhã Thanh Lam ngay tức khắc liền buông Lam Đình Niên ra mà chạy đến chỗ của Bạch Hạc Hiên, cố đảo đảo mi mắt ép cho nước mắt chảy ra cô ta vừa tủi vừa nất nghẹn mà ôm lấy cánh tay anh:“Hiên, anh xem em lo cho chị ấy không ăn tối sẽ đói, nên mới qua đây hỏi thăm muốn đem cơm cho chị ấy thôi!”
“Vậy mà chị ấy không những không muốn ăn mà còn lớn tiếng đuổi em, em chỉ vừa mới khom xuống định khuyên nhủ chị ấy một chút thôi chị ấy liền túm lấy tóc em chửi mắng…!”
Vừa nói Nhã Thanh Lam vừa giả vờ chậm chậm nước mắt trên mặt mình như thật sự rất tủi thân mà tố cáo Lam Đình Niên.
Lam Đình Niên vừa nghe xong mi mắt bỗng nhiên có sức sống đến lạ, cô thư thả chỉnh chỉnh lại mái tóc rối của mình mà cười cười giống như đang xem một vở tuồng mà diễn viên lại hết sức nghiệp dư, thở dài một hơi Lam Đình Niên nhích người tựa lưng vào đầu giường, cái đầu nhỏ đầy tâm tư mà ngã ra sau tựa luôn vào thành giường, nghiêng nghiêng nhẹ cô cắn nhẹ môi:“Một đôi cẩu nam nữ, đúng là đê hèn như nhau!”
Nói rồi Lam Đình Niên liền nhún nhẹ vai mệt nhoài mà khép mi mắt tĩnh lặng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]