Mi mày đều cau lại, Bạch Hạc Hiên ôm chặt Lam Đình Niên đã run lên trong lòng mình, trân trân mà nhìn Nhã Thanh Lam ghì giọng cọc cằn mà ra lệnh:“Ra khỏi đây ngay!”
Nhưng rồi Nhã Thanh Lam lại chẳng quan tâm đến lời của Bạch Hạc Hiên cố chấp mà nán lại tiếp tục lớn tiếng chỉ thẳng ngó tay trỏ vào mặt mình nghiêng đầu mà chất vấn:“Anh đuổi em?”
Ngón tay đổi chiều, nước mắt ngày càng nhiều, Nhã Thanh Lam vừa khóc vừa cười trông thật khó coi mà chỉ thẳng ngón tay ở trước mặt mình về phía của Lam Đình Niên:“Là vì cô ta sao?”
“Nhã Thanh Lam cô không biết xấu hổ là gì sao?”
“Ra khỏi đây ngay cho tôi!” Trên người không còn lấy một mảnh vải, Bạch Hạc Hiên vẫn ôm Lam Đình Niên nằm trên giường chăn phủ kín, kiên nhẫn mà nhắc lời mình lại thêm lần nữa.
Trước lời đầy kiên quyết của Bạch Hạc Hiên, khuôn mặt Nhã Thanh Lam đã dần trở nên biến sắc, nhưng rồi một lần nữa lại nhất quyết không thoái lui không nhượng bộ mà nhảy sổ tới cạnh giường vươn tay muốn lôi tấm chăn trên người của Bạch Hạc Hiên và Lam Đình Niên xuống, nhưng cuối cùng sức lại không đủ để giằng co với Bạch Hạc Hiên, bị anh mạnh tay rút chăn mà hất ngã xuống mặt sàn lạnh lẽo, quát lớn:“Nhã Thanh Lam, cô điên đến nổi ngay cả đến mặt mũi mình cũng không cần nữa rồi sao?”
“Chỗ vợ chồng người ta đang ân ái, cô mặt dày đến nổi chạy đến tận nơi làm loạn, cô đúng là không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2627000/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.