Mi mắt trong thoáng chóc đã trở nên hằn hộc, Lam Đình Niên phỉ nhổ vào thẳng mặt của Bạch Hạc Hiên đầy khinh bỉ:“Nực cười! Bạch Hạc Hiên anh thật nực cười!”
Tâm can bị đau đớn bủa vây, Lam Đình Niên dần mất đi khống chế mà xảy ra giằng co với Bạch Hạc Hiên, từ bên trong căn phòng người ta chỉ còn nghe mỗi tiếng khóc thật thê lương của một cô gái, đau đến tận cùng của số phận.
Kinh động đến cả Bạch phu nhân đang ngồi ở dưới phòng khách gọi chồng, ngay lập tức tắt điện thoại đi, Bạch phu nhân chạy vội lên phòng của Lam Đình Niên đẩy cửa đi vào, nhìn Bạch Hạc Hiên và Lam Đình Niên đang mất bình tĩnh, không thể khống chế được hành động khi ở gần nhau mà hét lớn, bà chạy nhanh lại tách cả hai ra:“Bạch Hạc Hiên con làm cái gì vậy hả?”
Dễ dàng tách được cả hai ra khi Bạch Hạc Hiên buông lỏng lực đạo, Bạch phu nhân đẩy mạnh người anh cau mày lớn giọng đẩy người anh ra đến tận cửa phòng:“Con đi ra ngoài ngay cho ta!”
“Biết con thế này ta đã không để con ở riêng cùng con bé rồi!”
Nói rồi Bạch phu nhân liền dập mạnh cửa chốt trong, đến một cơ hội cũng không cho Bạch Hạc Hiên mở miệng giải thích.
Bước chân di chuyển đến chỗ của Lam Đình Niên, đứng cạnh giường, nhìn cô trong bộ dạng đầu tóc rối bù, khóe mi đỏ hoe vươn đầy nước mắt, cơ thể không khống chế được mà run lên đầy mệt mỏi, nằm cứng đơ trên giường. Bạch phu nhân trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626971/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.