Nhiều lúc ngồi bâng quơ, Helen cũng đã thử tưởng tượng nếu trong những giây phút như hiện tại bây giờ không có Vĩ Tiết Lâm bên cạnh cô sẽ buông thả bản thân mình như thế nào nữa đây.
Nhưng thật may mắn suốt năm năm qua Vĩ Tiết Lâm chưa từng bỏ mặt Helen cô dù chỉ là một lần.
Theo chân y tá Helen trở về phòng bệnh cùng John, còn Vĩ Tiết Lâm thì đến thẳng phòng của bác sĩ để hỏi thăm tình hình của John.
Một lúc lâu sau khi đã cặn kẽ vấn đề, Vĩ Tiết Lâm mới rời khỏi phòng của bác sĩ, nhưng rồi anh lại không trực tiếp tìm đến phòng bệnh của John mà lại lặng người nép mình trong một góc ít người qua lại trầm ngâm ngẫm nghĩ gì đó rất rất lâu mới chịu buông bỏ suy nghĩ trong lòng mình xuống mà đứng lên đi thẳng đến căn tin mua ít cháo với ít sữa rồi mới tìm đường đi đến phòng bệnh mà John nằm.
Vừa mở cửa phòng, Vĩ Tiết Lâm đã nhìn thấy Helen gục đầu bên giường bệnh của John say giấc, có lẽ vì quá mệt mỏi nên cô mới có thể ngủ thiếp đi như thế, bước chân ngày một khẽ dần, Vĩ Tiết Lâm cố gắng không phát ra tiếng động tránh làm ồn khiến cho Helen tỉnh giấc.
Đặt cháo cùng sữa đã mua lên bàn, Vĩ Tiết Lâm nhẹ cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác lên người của Helen, vừa hay chỉnh chỉnh xong chiếc áo anh ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của John không biết là đã tỉnh lại từ khi nào. Ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626927/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.