"Đồ thần kinh!" Lòng đầy nực cười, Helen hất mạnh cánh tay đang quấy rối trên khuôn mặt mình ra đầy chán ghét.
"Không sao em thích mắng cứ mắng! Anh nghe được!" Khóe môi lại cong lên, bàn tay lần nữa mà kiên trì cưỡng chế sờ soạn trên khuôn mặt của Helen.
"Bạch Hạc Hiên anh có thôi đi không?" Helen lần nữa hất mạnh cánh tay ra khỏi mặt mình, trong vô thức khó chịu ra mặt mà thốt lên một cái tên. Không ngờ chỉ một lời nói trong vô thức mà lại khiến cho bao nhiêu nỗ lực che giấu của Helen sụp đổ ngay trong tức khắc.
Bạch Hạc Hiên hài lòng mà áp sát cơ thể của Helen dồn cô vào sát góc tường đầy tà mị:"Sao nào? Anh nhớ khi nảy em còn bảo không biết anh là ai cơ mà, bây giờ sao gọi đúng cả họ lẫn tên của anh được vậy? Anh cho em một cơ hội để lấp liếm đấy!"
"Tránh ra... Cái tên điên khùng này!" Lần nữa lại muốn trốn tránh, Helen theo bản năng dùng hai tay đặt lên lồng ngực của Bạch Hạc Hiên ra sức mà đẩy.
Nhưng rồi sức lực của một người đàn ông và một người phụ nữ luôn có sự khác biệt đáng kể, Helen cách nào cũng không thể đẩy ngã Bạch Hạc Hiên ra, cả tâm trí và thể xác đều bị kiềm kẹp mà rơi vào bất lực, Helen vô vọng buông bỏ kháng cự, gục mặt khóc lớn, một lời cũng không muốn tranh chấp thêm nữa.
Bạch Hạc Hiên cũng vì thế mà rơi vào trầm tư, không biết nên giải quyết thế nào trong tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626926/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.