Sau khi kiểm tra xong, tình hình của Bạch Hạc Hiên là do kích động quá mức dẫn đến ý chí rơi vào trong mơ hồ, nhưng hiện tại tạm thời tình trạng đã có thể bước ra khỏi sự mơ hồ để tỉnh giấc mà ổn định hơn.
Ý chí dần dần được khôi phục, tiêu tốn một hồi rất rất lâu nằm trên giường bệnh bất động Bạch Hạc Hiên mới khẽ động mi mắt, câu nói đầu tiên trong miệng anh vẫn là một cái gì đó rất quen thuộc mà anh vẫn thường hay nói sau khi tỉnh giấc, trước khi bước xuống giường trong suốt năm năm qua, như một lời hối hận đầy muộn màng, như một cách để làm vơi đi chút sự tự trách trong lòng:"Niên Niên, anh xin lỗi... Là lỗi của anh... Đều tại anh hết..."
"Cậu Bạch, dạo gần đây cậu lại thường xuyên dùng lại thuốc sao?" Tâm trí vừa thức tỉnh chưa được bao lâu, bên tai Bạch Hạc Hiên lại vang lên tiếng của bác sĩ.
Khóe mắt lờ đờ, Bạch Hạc Hiên xoay sang nhìn vị bác sĩ còn cố ý cong nhẹ khóe môi đầy nhợt nhạt của mình lên:"Dạo này hơi khó ngủ dùng chút cho dễ ngủ!"
Đầu lắc nhẹ, vị bác sĩ nhìn Bạch Hạc Hiên trong bất lực, hai năm cố gắng có lẽ chẳng còn có mấy tác dụng nữa, khi mà cảm xúc của Bạch Hạc Hiên đang dần có dấu hiệu chuyển biến theo hướng tiêu cực, nếu tình trạng này cứ kéo dài e rằng lần nữa anh lại rơi vào trạng thái trầm cảm:"Cậu Bạch, sau này cậu có cảm thấy khó ngủ thì đến tìm thôi, tôi sẽ tìm cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626906/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.