"John, nếu lỡ như có một ngày con bỗng nhiên không còn được nhìn thấy ba nữa liệu con có cảm thấy buồn chút nào hay không?" 
Miếng cơm còn đang ăn dở, John loáng thoáng nửa hiểu nửa không mà ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hạc Hiên với ánh mắt ngây ngô:"Làm sao vậy ba? Không phải bây giờ ba vẫn ở đây sao ạ?" 
Biết là John không hiểu, Bạch Hạc Hiên liền mỉm cười, tay gắp thêm ít thức ăn bỏ vào chén của John mà bảo:"Ba chỉ nói là lỡ như thôi mà John!" 
"Con ăn cơm tiếp đi!" Tay xoa nhẹ đầu John, Bạch Hạc Hiên buông đũa không ăn nữa mà ngồi nhìn thằng bé. 
Nghe ba mình nói thế John cũng chẳng thắc mắc gì nhiều mà liền tiếp tục dùng bữa. 
Sau khi đợi John dùng bữa xong, Bạch Hạc Hiên mới bảo John về phòng chơi trước anh thì ở lại bếp vẫn như một thoái quen đã được hình thành mà dọn dẹp gọn gàng lại hết tất cả. 
Xong xuôi, Bạch Hạc Hiên mới rời khỏi nhà bếp mà đi lên trên, việc đầu tiên mà anh làm đó là mở cửa phòng John xem thằng bé đang làm gì, cửa vừa mở Bạch Hạc Hiên đã nhìn thấy John lại lăn ra ngủ, thở dài một hơi, Bạch Hạc Hiên nhẹ đóng cánh cửa lại mà đi qua sofa ở phòng khách ngồi xuống. 
Tay cầm lên chiếc điện thoại, Bạch Hạc Hiên gọi đi cho trợ lý Hồng, đầu dây ở bên kia trợ lý Hồng cũng rất nhanh đã bắt máy, Bạch Hạc Hiên ngã người xuống sofa, tay xoa nhẹ mi tâm đầy suy tư mà lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626892/chuong-146.html