Mấy hôm trước cơm anh mang qua cho John, anh nói rằng là do tự tay mình nấu, cô còn không tin, còn nghĩ là do anh cố tình nhờ người nấu giúp rồi mang qua đây kể công, thì cho đến ngày hôm nay, khi mà tận mắt nhìn thấy cảnh này, mọi thứ đều trở nên có chút không chân thật, Lam Đình Niên bắt đầu nghi ngờ tính chính xác vào những gì mà mình đã từng nghĩ về Bạch Hạc Hiên.
Đang lúc vẫn còn thừ người ra đứng nhìn Bạch Hạc Hiên thì Lam Đình Niên chợt nghe thấy tiếng anh gọi mình:"Em về rồi thì vào ăn tối luôn này, anh nấu vừa xong, còn nóng."
Đợi mãi vẫn không thấy Lam Đình Niên đáp lại lời mình, Bạch Hạc Hiên liền chuyển ánh mắt sang John để xua tan bầu không khí ngột ngạt hiện tại:"John đừng mè nheo mẹ nữa, con trèo xuống đi, qua đây phụ ba lấy chén đũa này!"
Nghe Bạch Hạc Hiên nói, John liền từ trên người của Lam Đình Niên tuột xuống, lon ton chạy lại chỗ của Bạch Hạc Hiên phụ anh mang chén đũa để lên bàn.
Bạch Hạc Hiên mang thêm cốc sữa ấm cho John đi đến bàn ăn, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn việc dùng bữa nữa là xong, ngờ đâu Lam Đình Niên lại nhìn bữa cơm trên bàn mà nói:"Anh với John ăn trước đi, tôi chưa đói!"
Nhưng rồi lời vừa dứt tiếng bụng rỗng kêu đói đã phản chủ, cả một ngày Lam Đình Niên bận đến nổi cơm còn chưa kịp ăn thì làm sao mà không thấy đói được chứ, chỉ là cô không muốn ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626891/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.