Vĩ Tiết Lâm vừa dứt lời, cánh cửa nhà cũng liền đóng sầm lại, không gian cô quạnh chỉ còn mỗi mình Lam Đình Niên cùng với những dòng suy nghĩ riêng...
Kể từ ngày biết được chuyện cho đến ngày hôm nay cũng đã hơn mười ngày nhưng rồi một chút tin tức về Bạch Hạc Hiên cũng chẳng có, Lam Đình Niên cứ thế thẩn thờ mà đứng ngồi không yên đợi tin tức từ thám tử được thuê, nhưng rồi tất cả đều trở nên vô vọng, Bạch Hạc Hiên dường như đã thật sự bốc hơi vậy, cách nào cũng không tìm ra được, Lam Đình Niên bấy giờ cũng vì thế mà lo lắng đến tột độ...
Cho đến ngày thứ hai mươi, Lam Đình Niên bất ngờ nhận được tin tức từ Vĩ Tiết Lâm là đã xác định được chỗ ở của Bạch Hạc Hiên, may thay anh vẫn còn ở trong nước nhưng rồi nơi anh ở lại là một vùng đất nhỏ xa tít tận ngoại ô thành phố, muốn đi đến được nơi ấy cũng phải đi qua hàng trăm cây số, dường như Bạch Hạc Hiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự ra đi của mình rồi...
Là cô độc một mình mà ra đi!
Lái xe cả một buổi sáng mệt đến rã rời, cuối cùng cũng đến được nơi muốn đến, nhưng rồi đường vào ngôi nhà nhỏ tạm bợ ở trước mặt lại quá đổi hẹp, Lam Đình Niên lại phải xuống xe đi bộ vào, vừa bước xuống xe hít một ngụm khí trời, không hiểu sao không khí ở đây thật tốt, khiến cho người ta rất thoải mái, mi mắt chăm chăm nhìn xung quanh căn nhà nhỏ một lượt, không hiểu sao ở đây, xung quanh căn nhà cỏ cây hoa lá lại tốt tươi đến như thế, còn có cả ong bướm và tiếng chim hót líu lo không dứt, đúng là Bạch Hạc Hiên rất biết chọn địa điểm.
Đi sâu vào một chút trong căn nhà, không ngờ thứ chào đón Lam Đình Niên lại là tiếng chó sủa không dứt, cách một khoảng Lam Đình Niên cứ đứng nhìn mãi chú cún con trắng như tuyết nhỏ nhỏ xinh xinh nhưng lại khá hung hăn.
Tiếng chó sủa cứ thế kinh động đến người trong nhà, trên tay bế theo một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn đang ngủ say màu trắng, Bạch Hạc Hiên từ trong nhà đi ra, nhưng rồi bước chân lại khựng lại ngay khung cửa nhỏ của ngôi nhà khi nhìn thấy người trước mặt, tâm trí bị kích động, cánh môi liền run run, hai cánh tay cũng không ngừng run rẫy mà đánh thức cả chú mèo nhỏ trên tay...
Chú mèo trên tay đã nhảy xuống, nhưng còn Bạch Hạc Hiên thì vẫn cứng đơ người đứng đấy đến một cái chớp mắt cũng không có...
Đứng trước Bạch Hạc Hiên, Lam Đình Niên cũng chẳng khác biểu cảm của anh là bao, cả người cứng đờ ra mà đứng nhìn dáng người đã gầy còm cùng mái tóc đã ngã màu của anh...
Thật sự chỉ hơn ba tháng mà Bạch Hạc Hiên đã thay đổi rất nhiều, thay đổi đến mức khiến cho người khác phải đau lòng...
Khóe môi cong lên đầy gượng gạo, Lam Đình Niên từ ngoài cổng nói vọng vào:"Anh không định mời em vào trong sao?"
Lời của Lam Đình Niên thoáng chóc đã làm cho Bạch Hạc Hiên giật mình mà thức tỉnh, mi mắt chớp nhẹ anh đi thẳng ra ngoài cổng, nhẹ cúi người mà bế chú chó nhỏ vẫn còn đang đứng sủa lên vuốt vuốt nhẹ bộ lông của chú chó cho đến khi nó ngừng sủa, rồi mới ngẩng đầu đối diện với Lam Đình Niên, thái độ có chút xa cách:"Em sao lại đến đây rồi?"
"Anh cũng hay thật đấy Hạc Hiên à!" Lời khựng lại mi mắt đảo quanh một lượt lòng thầm đánh giá, Lam Đình Niên cong nhẹ khóe môi đầy châm chọc mà tiếp lời:"Một người cao cao tại thượng vốn dĩ từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa như Bạch Hạc Hiên anh mà cũng có ngày từ bỏ tất cả để đi về một nơi hẻo lánh như thế này sống nữa cơ đấy, rồi còn cái gì mà nuôi chó nuôi mèo, trồng rau, trồng hoa..."
"Niên Niên, em vào trong trước đi đã!" Cảm nhận rõ thái độ của Lam Đình Niên đã rất khác, Bạch Hạc Hiên đã chặn ngay lời của cô lại, mà bảo cô vào trong trước.
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền dứt lời mà quay lưng bế theo chú cún nhỏ đi vào trong, cúi người thả chú cún xuống, Bạch Hạc Hiên ngồi xuống bộ bàn nhỏ được đặt trong sân nhà, rồi ra hiệu cho Lam Đình Niên ngồi xuống.
Đợi Lam Đình Niên ngồi xuống rồi, Bạch Hạc Hiên mới rót một tách trà đặt xuống bàn trước mặt cô:"Sao đột nhiên em lại nhớ đến anh mà tìm đến tận đây?"
"Hạc Hiên hình như tóc của anh đã bạc đi rất nhiều rồi thì phải, anh cũng ốm hơn nữa, sắc mặt cũng có phần hơi tái đi..." Tay nâng nhẹ tách trà, mi mắt vẫn âm trầm dán chặt trên người của Bạch Hạc Hiên không rời, Lam Đình Niên theo đuổi một dòng suy nghĩ của riêng mình, cô cũng không mấy quan tâm đến lời của Bạch Hạc Hiên anh mà buộc miệng nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
Tách trà trên tay còn chưa đưa lên được đến miệng đã run run nhẹ, hành động của cơ thể đều tạm ngưng trong thoáng chóc, nhưng rồi cũng rất nhanh sau đó có thể khôi phục lại được, khóe môi cong lên, cố sức đưa tách trà lên môi nhấp lấy một ngụm xong rồi Bạch Hạc Hiên mới đặt tách trà xuống lại bàn chậm rãi mà ngẩng đầu lên đối diện với Lam Đình Niên:"Thế à?"
"Tóc lại bạc đi rồi sao?"
Đầu lắc nhẹ cúi xuống, Bạch Hạc Hiên cười đầy đau xót:"Anh không soi gương nhiều nên cũng không rõ, chắc là dấu hiệu của tuổi già ấy mà!"
"Hạc Hiên, em đã tìm đến tận đây rồi mà anh vẫn còn muốn giấu em nữa hay sao?" Trong ánh mắt đã mất hết phần kiên nhẫn, Lam Đình Niên đặt mạnh tách trà trên tay xuống bàn, mất đi cả bình tĩnh.
"Tại sao phát hiện bệnh anh lại không điều trị mà chọn cách trốn tránh ở đây, anh là đang chờ ngày chết đi hay sao?"
"Niên Niên em nói thử xem đời người ai mà không chết chứ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, chết sớm một chút có khi lại tốt hơn ấy chứ..." Mi mắt trầm xuống, Bạch Hạc Hiên lại nâng tách trà lên mà nhấp thêm một ngụm.
"Anh nói cái gì vậy Bạch Hạc Hiên? Anh cứ như thế mà chết đi à?"
"Sống như thế đủ rồi Niên Niên à!"
"Ôm thêm day dứt mà sống dài thêm cũng mệt mỏi lắm..."
"Mà chẳng phải anh đã làm theo ý em rồi sao, không còn nhìn thấy mặt anh nữa đáng lý ra em phải vui mới đúng chứ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]