"Mà chẳng phải anh đã làm theo ý em rồi sao, không còn nhìn thấy mặt anh nữa đáng lý ra em phải vui mới đúng chứ?" 
"Sao còn đến đây tìm anh làm gì?" 
Mi mắt bỗng chớp nhẹ, Lam Đình Niên nhẹ thở ra một hơi để lấy đủ bình tĩnh, tâm can đầy lãng tránh mà nhìn ra vườn hoa hồng đang nở rộ đủ màu sắc bên hông nhà:"Hoa cỏ ở đây đều là do anh trồng sao?" 
"Ừm, đều là do anh trồng, cũng khá mát tay nhỉ..." Khóe môi cong nhẹ, cuối cùng cũng có chút tự hào trong ánh mắt được toát lên, suốt năm năm qua điều khiến cho Bạch Hạc Hiên tự hào nhất đó chính là việc bản thân đã xuống được bếp, trồng được hoa lá và có thể tự chăm sóc được cho bản thân mình đến cuối đời mà không cần phải nhờ vả đến bất kì một ai. 
"Vườn hoa ở Bạch gia héo cả rồi, Bạch gia bây giờ hoang vắng lạnh lẽo lắm, anh lại mát tay như thế hay là anh quay về trồng cho em một vườn hoa đi có được không?" Nhớ lại cảnh tượng Bạch gia cách đây mười ngày mà mình đã ghé qua, Lam Đình Niên lấy cớ muốn Bạch Hạc Hiên quay về để chữa trị. 
Nhưng rồi đề nghị của Lam Đình Niên lại bị Bạch Hạc Hiên tức khắc từ chối:"Bạch gia... Anh không muốn về nữa... Hay em tìm người khác trồng đi!" 
"Hạc Hiên bây giờ đến cả nhà mà anh cũng chẳng muốn về nữa hay sao?" Khóe môi cong lên đầy gượng gạo, Lam Đình Niên nhắm thẳng vào đôi mắt đầy trốn tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-em-chua-tung-yeu/2626878/chuong-155.html