Đêm càng lúc càng lạnh, nhiệt độ kho hàng xuống thấp khiến tôi quấn một lớp chăn cũng vẫn lạnh không thể chịu đựng nổi.
Khánh thấy tôi run cầm cập mới xoay người lại, chẳng biết có phải do nhìn nhầm hay không mà tôi thấy ánh mắt anh ta tràn ngập sự lo lắng:
– Lạnh lắm à?
Tôi khịt khịt mũi, cố nhịn để răng không va vào nhau:
– Không sao. Anh có lạnh không?
Anh ta không trả lời mà chỉ xích lại gần tôi, trầm mặc vài giây rồi bỗng nhiên thò tay sang nắm lấy bàn tay tôi đang co ro trong chăn. Trong lúc tôi còn đang hoảng hốt không biết anh ta định làm gì thì Khánh đã hà hơi ấm vào đôi tay tôi, sau đó ôm chặt vào lòng mình:
– Cố chịu thêm một lúc nữa thôi, bọn kia đi rồi thì tôi đưa cô ra ngoài.
Tôi muốn rụt tay về, nhưng cơ thể anh ta quá ấm áp, những ngón tay đang ủ ấm tay tôi cũng rất cứng rắn vững chãi, tôi luyến tiếc nên lại đành thôi:
– Tôi chịu được mà, anh đừng lo. Chắc mấy người đó vẫn còn quay lại đấy, đừng ra vội.
– Ừ.
Không khí nhanh chóng rơi vào yên tĩnh, cả tôi và anh ta đều im lặng ngồi nhìn hoa văn trên vỏ chăn, không ai nói chuyện, chỉ có hơi ấm nhẹ nhàng lan truyền qua những đầu ngón tay, rất mềm mại, cũng rất dịu dàng yên bình.
Một lát sau, Khánh bỗng dưng xích lại gần tôi thêm một chút nữa, gần đến nỗi giữa cả hai đã không còn khoảng cách, cơ thể anh ta kề sát cơ thể tôi.
Rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-dung-gap-go/534024/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.