-Cô ngủ ở giường đi ,tôi ngủ ở phòng khách.
-Vâng ,tôi biết rồi cậu.
Lúc anh chuẩn bị rời đi ,tôi không kiềm lòng mà hỏi anh :
-Cậu ,không nhớ một chút gì về em sao ?
-Ừm,tôi không nhớ,nhưng cô đừng vô ích nữa,nghe mẹ tôi và Hoài nói ,tôi không nghĩ một người có đôi mắt thuần khiết như cô lại có dã tâm lớn như vậy. Khi tôi còn giữ cho cô chút lòng tự trọng ,cô đừng cố khơi gợi những suy nghĩ khác.
Dặn lòng không được khóc,vì con ,khóc nhiều sẽ ảnh hưởng đến cục bông nhỏ . Anh có cần phải tàn nhẫn như vậy không? Nhớ những lần anh đi công tác đều đem hai mẹ con theo ,ôm chặt vào lòng ,mùi hương man mát bạc hà khiến tôi dễ chìm vào giấc ngủ..
Giờ đây chỉ mình tôi cô quạnh,từ khi nào khoảng cách anh vạch ra khiến đoạn tình cảm này đứt từng khúc ,một giọt ,hai giọt cứ thế nối nhau chảy tí tách. ...
Đêm đã khuya ,ở cạnh mà không được ôm anh ,không có hơi ấm từ lồng ngực vững chãi của anh ,thao thức không thể nào vào giấc ngủ. Liệu rằng tôi có chịu đựng đến khi anh nhớ lại tất cả hay không nữa. Bác sĩ nói có thể sẽ hồi phục ,nhưng nếu anh không thể khôi phục lại ,vậy chúng tôi lạc nhau mãi mãi rồi....
Sáng sớm hôm sau
-Anh đang về rồi ,nay chủ nhật ,anh sẽ cố gắng về sớm,được ,hợp đồng xử lí xong anh sẽ về đưa em đi chơi. Thật sao ,bất ngờ là gì vậy ,ừm ,anh cũng tò mò lắm...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-dung-gap-anh/2876470/chuong-32.html