"Hình bóng của anh như đã in sâu trong tâm trí em
Câu nói em nhớ anh cứ ngập ngừng chẳng nên câu
Con tim ơi xin đừng như thế
Là vì em yêu anh em yêu anh em yêu anh đã rất lâu
Từng ngày qua mà có lẽ anh chẳng hay chẳng chẳng biết. "
Từng câu hát cứ vang vọng trong từng hồi ức về anh..Chuyến xe đưa tôi xa anh dần ,bỏ lại sự huyên náo ngoài kia.
Ngày anh hạnh phúc nhất trên đời ,là ngày chúng tôi xa nhau mãi...
Ngày anh khoác lên chiếc áo vest chú rể,nụ cười tươi tắn trên môi ,tôi đã ước mình là người đươch nắm tay bước vào lễ đường.
Ngày hôm nay ,anh rạng rỡ là chồng người ta rồi ,là chỗ dựa vững chắc của ai đó chẳng phải tôi nữa.
Suốt chặng đường tôi không khóc ,trong lòng bình lặng đến lạ,ở khung trời ấy ,anh vẫn là anh ,vẫn là chàng trai với trái tim yêu nồng nhiệt. Được gặp anh ,yêu anh có lẽ là phước phần của em trong kiếp này. Người ta thường nói nợ ân tình mới chính là món nợ lớn nhất,kiếp này ta không còn bên nhau ,coi như đã trả hết nợ.
Tôi đến Đà Lạt vào một ngày âm u ,sương mờ giăng trên lối nhỏ,ngôi nhà trên đồi. Tiền từ hồi mang thai hộ ,tôi vẫn luôn cất đi số tiền này coi như là phòng thân ,dẫu anh yêu và chiều chuộng là thế nhưng ai cũng nên chừa cho mình một trường hợp dự phòng.
Cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ cần đến số tiền ấy ,nhưng cuối cùng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-dung-gap-anh/2876464/chuong-35.html