-Muộn rồi,để tôi đưa cô về.
-Được.
-Hôm nay tôi rất vui,lần đầu tiên được đi những nơi náo nhiệt như vậy ,người Đà Lạt ai cũng dễ mến nhỉ.
Trên con đường với những ánh đèn đường hiu hắt,có hai bóng dáng song song sánh bước cùng nhau. Những nhà vườn vẫn sáng trưng ,một vài sắc màu của những đóa hoa chúm chím được ánh đèn hắt vào làm những bông hoa bớt rực rỡ..
Đoạn đường về nhà không xa nên chúng tôi đi bộ.
-Anh đưa đến đây được rồi,cảm ơn anh!
-Không có gì,cô vào nhà đi ,rồi tôi về.
Bóng dáng anh vững chãi nhưng cô độc,kì thật tôi đã có lúc ước Duy của tôi chỉ là người bình thường như thế,ít ra không ai giành với tôi. Bầu trời hôm nay sáng lấp lánh những đốm sao ,mỗi lần nhìn lên cao ,tôi luôn hạnh phúc...
Ít ra không phải ở cùng anh nhưng chung một khoảng trời ,chắc chắn cũng gọi là ở gần nhau đúng không? Không phải là nước Mỹ xa xôi,cách xa cả mười mấy giờ bay,nhưng mà suy cho cùng dù gần hay xa ,khoảng cách giữa trái tim mới là quan trọng nhất.Không yêu nhau dù cách một bức tường ,ngàn kiếp mãi không thể bên nhau.
Sáng sớm,những chú chim nhỏ hót líu lo ,nhịp sống một ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay tôi muốn đi xuống thăm nhà vườn nhà bác Hà nên đã đề nghị anh Duy cho tôi đi theo một hôm.
-Cho tôi bám càng một hôm nhé,ngày mai lên bàn mổ rồi ,có chút hồi hộp.
-Chỉ như kiến cắn chút thôi mà,đừng lo.
-Năm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-dung-gap-anh/2876456/chuong-38.html