Edit: V.O
Mộ Thiên Tinh không biết mình đi ra khỏi nhà họ Tương như thế nào.
Cô chỉ nhớ rõ có rất nhiều ánh mắt khiển trách nhìn cô, vô số câu quở trách ở trên đầu cô.
Từng ánh mắt, mỗi một câu trách mắng, còn độc hơn cả tên.
Cô ra khỏi nhà họ Tương giống như một cái xác không hồn, đi trên đường cái gió Thu lạnh lẽo, trong lòng lạc lõng.
Mấy năm nay, cô cố gắng kể lại ký ức cho Tương Quý Thần, nhưng anh hoàn toàn không nghe, lại càng không tin.
Nhớ tới sinh mệnh mình sắp kết thúc, cô chỉ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Quý Thần, thật xin lỗi, em không có cơ hội thấy anh khôi phục trí nhớ.
Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên thân thể của cô giống như lá thu tàn lụi, bỗng dưng ngã xuống.
"Két —— "
Một tiếng ma sát, một chiếc xe màu trắng, ngừng lại ở bên cạnh cô.
...
Khi Mộ Thiên Tinh tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong phòng bệnh bệnh viện.
Ý thức mới vừa trở lại, bên tai truyền đến giọng quan tâm: "Thiên Tinh, em sao rồi?"
Mộ Thiên Tinh xoay mắt nhìn, thấy Lục Tử Hào, đáy mắt lướt qua vẻ ngạc nhiên: "Anh họ? Sao anh lại ở đây?"
Lục Tử Hào nói: "Anh vừa tới nhà họ Tương đã nghe nói em xảy ra chuyện, dieendaanleequuydoon – V.O, chờ anh tìm được, đã thấy em té xỉu ở ven đường."
"Cảm ơn anh họ!" Mộ Thiên Tinh biết ơn nói cám ơn, nói xong tính ngồi dậy.
Lục Tử Hào vội vàng đỡ cô: "Em cẩn thận một chút, bác sĩ nói thân thể em yếu, phải vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-nhu-2/1499880/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.