Chương trước
Chương sau
🌷Editor/Beta: Yui_雪✨🌷Hỗ trợ Dịch: Sen đá💖

Xác nhận phải dùng trò chơi kiếm tiền, sau đó mục tiêu của cậu ngay lập tức bắt đầu.

Bùi Ý nhanh chóng sắn tay tạo hai tài khoản trò chơi nhỏ kỹ càng viết tỉ mỉ kế hoạch thì mới bắt đầu hoạt động.

Bởi vì ở trong thế giới hiện thực đã từng có kinh nghiệm trải qua nên chắc chắn sẽ diễn ra thuận lợi.

Loá mắt qua một tuần, phải chuẩn bị thật tốt.

Bùi Ý khai trương nền tảng mua bán và trao đổi game lớn nhất Trung Quốc —— Du Đồ.

Trang web này là trang web lớn nhất trong ngành công nghiệp game Trung Quốc, đằng sau mỗi trang web tưởng chừng như bình thường đều có thể có một bậc thầy sản xuất trò chơi hoặc thậm chí là chủ sở hữu công ty trò chơi.

Các biện pháp bảo vệ bản quyền của Du Đồ rất nghiêm ngặt, phần phụ trợ sẽ ghi lại chính xác thời gian của mọi thông tin được người dùng gửi để tránh những tranh chấp bản quyền có thể xảy ra, nhưng cần phải đề phòng người khác ——

Suy cho cùng, nếu trò chơi bị đánh cắp và phát sinh tranh chấp bản quyền, tình huống hiện tại của Bùi Ý sẽ không thuận tiện cho cậu giải quyết, vì vậy cậu chỉ tiết lộ 'phần nổi tảng băng' của trò chơi trong tay và lặng lẽ chờ đợi sự hợp tác sáng suốt trong mắt cậu tìm tới cửa.

Sau khi hoàn thành việc tải lên và sao lưu các dữ liệu và thông tin khác nhau, Bùi Ý đứng dậy và vươn vai: "Tham Trường?"

"Meo~"

Tham Trường bò ra khỏi tổ mèo, duỗi người, con mèo chậm rì rì tiến lại gần chủ nhân, chờ thời cơ tập trung sức lực và nhảy lên.

Bùi Ý vội vàng bắt lấy: "Cẩn thận kẻo ngã."

Tham Trường tuy nhỏ, nhưng khả năng nhảy và lá gan của nhóc cũng rất mạnh mẽ đến không ngờ, lúc mới nhặt lên đã kéo ống quần xuống, chỉ mới mấy ngày đã dám nhảy lung tung.

Bùi Ý nắm lấy chân nhỏ của Tham Trường, tiếng kêu còn kèm theo làm nũng đáng yêu:  "Meo ô ~"

Hôm nay mặt trời ẩn trong mây, không nóng bức nhưng rất dễ chịu.

Bùi Ý liếc nhìn khu vườn phía dưới, xoa xoa cái đầu nhỏ của Tham Trường: "Đi thôi, anh dẫn em ra ngoài sân chơi một lát, đừng suốt ngày ở trong phòng với anh."

Nói xong, cậu mở cánh cửa bị khóa.

Tham Trường lập tức hưng phấn nhảy ra khỏi vòng tay của Bùi Ý chạy ra ngoài không sợ chết, chạy được vài bước thì quay lại kêu lên: "Meo~ meo~"

Quả đúng là Tham Trường, chỉ thích chạy ra trước để thăm dò.

Bùi Ý đột nhiên cảm thấy tên mình đặt thực sự rất thích hợp, cậu mỉm cười, phóng tầm mắt liếc nhìn phòng ngủ của Bạc Việt Minh, chậm rãi đi theo Tham Trường đi xuống tầng một.

...

Tuy rằng trang viên Bạc gia diện tích rất lớn, nhưng Bùi Ý không tuỳ ý đi đâu khác, cậu ngồi ở hoa viên, nhìn Tham Trường ở mặt cỏ cùng mấy cọng cỏ lăn lộn.

Ngày hôm nay nắng ấm, lại có bóng cây, đặc biệt dễ chịu.

Bùi Ý thoải mái chìm vào suy tư, đột nhiên vang lên một tiếng cười trào phúng.

"Ồ, đây không phải là tên ngốc nổi tiếng sao? Mày thực sự 'gả' vào nhà họ Bạc rồi?"

"..."

Người tới không có ý tốt.

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Bùi Ý, cậu nhanh chóng liếc nhìn gã ta với ánh mắt thăm dò.

——

Người trước mặt ăn diện với bộ quần áo hoa hoè loè loẹt, khuôn mặt trẻ tuổi nhưng không tính quá là xuất sắc, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên tia ác ý: "Bùi Ý, ánh mắt của cậu nhìn tôi như thế nào đây? Cậu không nhớ ra tôi phải không?"

Bùi Ý nhớ tới thân phận nguyên chủ của mình, hơi thu liễm lại, trong mắt đề cao cảnh giác.

Đối phương cho rằng cậu đang sợ hãi, vênh váo tự đắc mà đá văng cửa hàng rào, nghênh ngang tiến vào hoa viên trong biệt thự tư nhân: "Khoảng thời gian trước tôi cùng mẹ đang ở nước ngoài, nhưng lại không về kịp xem náo nhiệt trong nhà."

Khi nói chuyện, Bùi Ý đã hiểu được thân thế của vị khách không mời mà tới này ——

Em trai cùng cha khác mẹ Bạc Việt Minh, cũng là tiểu thiếu gia chân chính của nhà họ Bạc,' Bạc Vọng '.

Năm đó, Bạc Lập Hồng tùy tiện vứt bỏ người yêu bên nước ngoài, trở về Trung Quốc phát triển mối quan hệ với con gái của tập đoàn Trần thị, cả hai kết hôn thành công dưới sự thúc giục của trưởng bối hai nhà, sau đó sinh hạ một cặp sinh đôi tỷ đệ.

Dựa mô tả trong cốt truyện, Bạc Vọng là tiểu thiếu gia của nhà họ Bạc, lớn lên cực kỳ giống ba Bạc Lập Hồng, từ trước đến nay muốn cái gì thì có cái đó. Từ nhỏ đã được sủng đến vô pháp vô thiên, ngày thường liền hận không thể đem ' kiêu căng 'khắc lên trên mặt.

Đối với người anh trai trên danh nghĩa Bạc Việt Minh, mỗi ngày không có nửa phần tôn trọng, mọi việc đều thích cùng hắn đối nghịch.

Sau khi Bạc Việt Minh bị thương ở mắt, gã ta là người duy nhất trong nhà viết hai chữ ' vui vẻ ' ở trên mặt, à đúng rồi, nghe nói đối phương còn cùng một tên ngốc kết hôn, vừa trở về vội vã mà chạy tới đây chế giễu.

"Đã lâu không gặp bạn học cũ, không ngờ bây giờ chúng ta là người một nhà, để tôi suy nghĩ một chút nên gọi cậu bằng cái gì đây?"

Bạc Vọng đi đến trước mặt Bùi Ý, trong lời nói tràn đầy mỉa mai, trào phúng: "Tôi nên gọi cậu là ' chị dâu '? Hay là vẫn nên gọi cậu là ' tên ngốc ' như thời đi học nhỉ?"

Bùi Ý nghe thấy những lời này, trong giây lát nhớ tới một chuyện khác ——

Những gia tộc ở Đế Kinh là cái vòng tròn lớn, huống chi vẫn là tiểu thiếu gia cùng tiểu thư lá ngọc cành vàng bằng tuổi? Trước 10 tuổi, nguyên chủ cùng Bạc Vọng trước mắt là bạn học cùng lớp.

Có lần trong một cuộc thi ở trường, nguyên chủ đạt thành tích cao hơn Bạc Vọng.

Bạc Vọng vốn quen được mọi người vây xung quanh, thường sẽ mang theo bạn cùng lớp dùng lời nói ' chèn ép ' nguyên chủ.

Sau đó, nguyên chủ trở lại trường học sau một vụ tai nạn đuối nước, Bạc Vọng càng thêm trầm trọng và bắt đầu gọi cậu là ' tên ngốc '.

Tuổi còn nhỏ, đã bắt đầu tham gia vào các vụ bắt nạt trên trường học.

Liên tiếp những câu kích thích bằng lời nói khiến cho bệnh tình của nguyên chủ ngày một trầm trọng, không có hy vọng cải thiện, chỉ có thể mời gia sư về học ở nhà.

"..."

Bùi Ý nhớ tới việc này, ghê tởm đến cực điểm

Không nói đến Bạc Việt Minh và chú Khải đặt ra quy định ' không gây chuyện ' trong phạm vi căn biệt thự độc lập, cậu căn bản không muốn nói chuyện với một tiểu thiếu gia không hiểu lí lẽ.

Cậu lùi ra sau rơi vào trong mắt Bạc Vọng, lập tức khơi dậy sự bất mãn: " Lùi cái gì mà lùi? Tôi và cậu đang nói chuyện không được đi đâu hết!"

"Chậc chậc, đã qua hơn mười năm rồi, mà cậu vẫn không một chút tiến bộ nào sao?"

Bạc Vọng tiến lên vòng tay qua vai Bùi Ý, thị uy mà dùng sức nhéo: "Cậu không ngốc đến mức, không mở mồm ra nói được phải không? "

Bùi Ý ghét nhất người lạ động tay động chân, chứ đừng nói đến Bạc vọng hay ' bắt nạt' nguyên chủ?

Cậu không thừa hơi nói nhảm với đối phương, lợi dụng xung quanh không có ai nắm lấy bàn tay bẩn thỉu trên vai, vặn ngược tay lại——

"A đau!"

Bạc Vọng theo bản năng hô đau, giây tiếp theo đã bị giọng nói trầm thấp của Bạc Việt Minh cắt ngang: "Bạc Vọng, cậu tới đây làm gì?"

Bùi Ý nghe thấy phía sau truyền đến tiếng chất vấn, chợt cả kinh.

Cậu nhanh chóng thả tay Bạc Vọng ra, nhanh chóng quay lại với vẻ mặt vô hại ——

Bạc Việt Minh không biết từ nơi nào biết được Bạc Vọng ở chỗ này làm loạn, cư nhiên lặng lẽ xuất hiện ở cửa hông căn biệt thự, cùng lúc đó, Tham Trường vừa nãy không thấy đâu từ dưới chân hắn đi ra.

"Meo ~ ~"

Bạc Việt Minh cúi đầu, nhìn đi chỗ khác.

Vốn dĩ hắn đang làm việc trong thư phòng ở tầng một, bận nghe điện thoại của trợ lí gọi tới, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Tham Trường, vừa kêu vừa cắn ống quần hắn kéo ra bên ngoài.

Ý thức được điều gì đó không ổn Bạc Việt Minh còn quên mang theo gậy chỉ đường, trực tiếp nghe theo tiếng kêu Tham Trường, mò mẫn tìm đường ra ngoài, khi đến gần cửa liền nghe thấy những lời nói mỉa mai của Bạc Vọng.

Trong đôi mắt xám xịt của hắn loé lên tia lạnh lẽo, Bạc Việt Minh không thể xác định được tình huống hiện tại, hắn híp mắt, cố gắng xác định phương hướng của Bùi Ý: "Bùi Ý? Cậu sao lại thành ra thế này? Lại đây."

Bạc Việt Minh rất hiểu tính tình của Bạc Vọng, Bùi Ý không có cửa để thắng gã.

Bùi Ý chạy dọc theo hàng cột, đến bên người Bạc Việt Minh nhỏ giọng ấm ức: "Cậu ta không tốt một chút nào, là...là cậu ta bắt nạt em!"

"..."

Bạc Vọng trọng tâm không vững mà lảo đảo hai bước, cổ tay bị vặn ẩn ẩn có chút đau, gã ta còn tưởng Bùi Ý đang khoe chiến công của mình cho Bạc việt Minh.

Mẹ nó!

Cùng một tên ngốc nói chuyện chính là không có đạo lý, trở mặt nhanh như lật sách!

Bạc Vọng kéo cổ áo hoa hoè của mình, tức khắc mất bình tĩnh, đi ba bước tới trước mặt Bùi Ý: "Mày vừa nói cái gì?"

Tham Trường nhận ra ác ý của người trước mặt, lông trên người dựng đứng lên cảnh cáo: "Meo meo meo!!"

Bùi Ý sợ nhóc căng thẳng, vội vàng ôm vào lòng trấn an, khi đứng dậy cánh tay vô thức trạm vào tay Bạc Việt Minh.

Bạc Việt Minh ánh mắt hơi chuyển động, duỗi tay xoa đầu Tham Trường, cũng không biết là đang an ủi ai, nói: "Có tôi ở đây, đừng sợ."

"A."

Bạc Vọng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, phát ra một tiếng khinh thường: "Bạc nhị, đừng làm bộ như tôi bắt nạt nó."

Rõ ràng là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng keo kiệt đến mức đều không gọi nổi một tiếng ' anh ' , thay vào đó gọi tên không lớn không nhỏ ' Bạc nhị ', hoàn toàn đem mối quan hệ khác biệt đặt lên bàn cân.

Bạc Việt Minh thu tay lại, ngữ khí không mặn không nhạt: "Cậu xuất ngoại hơn một tháng, vừa trở về chạy luôn tới chỗ tôi làm cái gì?"

"Tôi cái gì cũng chưa làm nha, chỉ nói vài câu thôi, mà vợ của anh đã nổi điên với tôi."

Bạc Vọng xoa xoa cổ tay đau nhức, cảm thấy buồn bực: "Bạc nhị, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, tên điên này bị bệnh không phải một năm hai năm, anh tốt nhất nhốt nó lại, kẻo nó chạy ra rồi nổi điên làm nhà họ Bạc mất mặt!"

Bùi Ý rũ mắt, che giấu lạnh lùng ở sâu trong con ngươi, rốt cuộc ai mới là chó điên đi cắn người.

"Bạc Vọng, tôi ở trong nhà không cần cậu nhọc lòng." Bạc Việt Minh yên lặng tiến lên nửa bước, lời nói có chút bảo vệ.

Bạc Vọng căn bản không sợ cảnh cáo: "Lời nói này để bảo vệ vợ anh à?"

Gã ta đến đây chỉ để chế giễu.

Bây giờ gã ta sẽ không đi cho đến khi thấy Vẻ mặt Bạc Việt Minh phẫn nộ.

Bạc Vọng đứng tại chỗ không đi, ánh mắt từ Bạc Việt Minh hướng qua Bùi Ý, sau đó lại rơi vào đôi mắt dị đồng của Tham Trường: "Bạc nhị, mèo đen này là anh nuôi? Nuôi rất tốt nha!"

Nói xong, liền muốn duỗi tay vuốt ve Tham Trường.

Bùi Ý lùi lại rồi trốn ra phía sau, nghiêm túc mà nhận xét: "Tay cậu ta dơ."

"..."

Bạc Vọng chán ghét nghiến răng nghiến lợi, ép mình nói tiếp: "Tôi nghe nói mèo sở dĩ xuất hiện dị đồng, là do mắt bẩm sinh đã có vấn đề!"

"Không phải rất trùng hợp sao?" Gã ta chỉ ngón tay hướng tới Bạc Việt Minh nhấn mạnh nói: "Một người mù."

Dăm ba câu châm chọc, đánh thẳng vào người hắn.

Sắc mặt Bạc Việt Minh trầm xuống, sâu trong con ngươi xuất hiện cơn lốc cắn nuốt hết tất cả.

Nhưng Bạc Vọng còn cố tình đi tìm đường chết, chỉ vào Bùi Ý và Tham Trường: "Đúng là một tên ngốc, còn nuôi thêm một con mèo bệnh, chậc chậc, đây không phải một cặp sao?"

Vừa dứt lời, Tham Trường trong lồng ngực Bùi Ý đột nhiên kêu lên: "Meo meo!"

Nhóc đột nhiên vung ra móng vuốt, hung hăng nhảy lên cổ áo mở rộng của Bạc Vọng cào mạnh xuống, nhóc đáp xuống đất phát ra tiếng gừ gừ, hoang dã mười phần, nháy mắt chạy vào trong nhà, biến mất không tàn ảnh.

"Á ——"

Vết thương nóng rát lan rộng ra, Bạc Vọng không dám tin mình bị một con mèo cào bị thương, gã ta che lại vết máu chảy xuống ngực, sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh, cơn tức giận xộc thẳng lên não: "Con mèo chết tiệt này!"

Bùi Ý nhìn ra Bạc Vọng nổi sát ý với Tham Trường, giả ngu chặn gã trước cửa nhà: "Không được bắt nạt Tham Trường, nó là con mèo ngoan!"

Bạc Vọng nghiến răng nghiến lợi: "Mèo ngoan?"

Đương nhiên.

Bùi Ý gật gật đầu, nhìn như đơn thuần nghiêm túc mà nói ra một câu sặc chết người không đền mạng nói ——

"Đúng, mèo ngoan mới có thể bắt được con chuột hôi hám ~"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.