Bạc Việt Minh trả lời điện thoại xong trở lại phòng ngủ, Bùi Ý đã sửa xong kịch bản gửi cho nhóm làm việc.
Cậu cầm cốc nước lên định uống, lại phát hiện ly đã chạm đáy.
Trong lúc đang tập trung suy nghĩ, Bạc Việt Minh chủ động cầm lấy: "Anh đi rót cho em, chờ chút."
Bùi Ý không chút do dự buông chiếc cốc rỗng trong tay ra, cười nói: "Nhị ca, Kiều Đông mấy ngày nay luôn nói mãi với em, nói cậu ấy sắp thất nghiệp rồi."
Từ khi Bạc Việt Minh đến Hải Thị, hắn gần như đã thay thế công việc trợ lý hàng ngày của Kiều Đông.
Từ việc đúng giờ đánh thức vào buổi sáng cho đến ba bữa ăn mỗi ngày, từ việc sắp xếp việc đi lại cho đến bây giờ đi rót nước, mọi thứ đều được chăm chút đến từng chi tiết, quả thực là người yêu toàn năng.
Bạc Việt Minh đưa cốc nước ấm về: "Anh chăm sóc em thế nào?"
"Rất tốt."
Bùi Ý uống non nửa ly nước, trêu chọc: "Chức vị chủ tịch tập đoàn Bạc thị quá lớn, em sợ em không đủ tiền để trả cho anh."
"Làm miễn phí cho em."
Bạc Việt Minh lấy nửa cốc nước còn lại trong tay cậu, uống một hơi cạn sạch không chút do dự.
Bùi Ý nhẩm tính toán thời gian đối phương ở lại Hải Thị, nghi hoặc hỏi: "Nhị ca, tập đoàn bên kia thật sự không bận sao? Anh đừng vì em mà chậm trễ chính sự."
"Bận."
Bạc Việt Minh ăn ngay nói thật: "Mèo con, kỳ thật anh vừa mới nhận được điện thoại của Bạc Kiều, đối tác nước ngoài ngày mốt sẽ đến Đế Kinh tự mình khảo sát, anh phải trở về một chuyến."
".."
Bùi Ý ngây người, không nói được gì.
Bất quá, đối mặt với kết quả này cậu đã chuẩn bị tâm lý từ sớm: "Ừm, vé máy bay đặt chưa?"
Bây giờ tập đoàn Bạc thị cần phải dựa vào Bạc Việt Minh chống đỡ, đối phương có thể kéo dài thời gian từ 4-5 ngày đến ở cùng cậu thêm nửa tháng, đã là tốt lắm rồi.
Bạc Việt Minh lại nói: "Đối phương bay sẽ đến Đế Kinh vào buổi sáng ngày mốt, tối mai anh sẽ đáp chuyến bay trở về."
Ban đầu hắn định nói cho Bùi Ý rồi mới đặt vé máy bay.
"Anh đặt chuyến bay vào lúc một hoặc hai giờ chiều, trở về Đế Kinh còn có thể ăn bữa tối."
Bùi Ý tăng thời gian cho Bạc Việt Minh, trong mắt hiện lên ân cần khó tả: "Đừng vì em mà rút ngắn thời gian, anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi."
Mặc dù chuyến bay muộn sẽ giúp bọn họ có thêm vài giờ bên nhau nhưng Bạc Việt Minh khó có thể ngủ đủ giấc.
Trong mắt Bạc Việt Minh mang ý cười: "Chiều mai thật sự muốn anh rời đi?"
Bùi Ý kìm nén sự miễn cưỡng của mình, cậy mạnh: "Đương nhiên, không phải là em sẽ không quay về."
Mặc dù khởi động máy đã bị trì hoãn lại một ít, nhưng việc quay phim có thể hoàn thành trước tháng 8, đến lúc đó cậu vẫn có thể trở về Đế Kinh.
Bạc Việt Minh nghe thấy lời thề son sắt của Bùi Ý liền hạ giọng: "Được, để anh gọi cho Lâm Chúng đặt vé máy bay."
"Ừm, em đi tắm trước." Ánh mắt Bùi Ý chớp chớp, nói thêm: "Mở chai rượu nhé?"
Sau khi người yêu trở về Đế Kinh, cậu lại phải kiểm soát cơn nghiện rượu của mình.
Bạc Việt Minh từ trước đến nay đều chiều theo ý cậu: "Mở đi."
...
Bốn mươi phút sau, Bùi Ý chậm rãi từ phòng tắm đi ra.
Bạc Việt Minh đã ngồi trên ghế sofa nhìn quang cảnh bên ngoài từ cửa sổ sát đất, nghe thấy tiếng bước chân, hắn lập tức quay lại.
Ánh mắt hai người giữa không trung giao nhau, ý cười phát ra.
Bạc Việt Minh hỏi: "Sao hôm nay tắm lâu vậy?"
Gương mặt Bùi Ý có chút hồng: ".... tắm bồn xà phòng"
Bạc Việt Minh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh nói: "Lại đây, rượu đã chuẩn bị tốt, anh rót cho em."
Bùi Ý nhanh chóng đến gần, ngồi xuống bên cạnh người yêu.
Bình lắng gạn thong thả xoay tròn trên mặt bàn, mặt kính hình thoi dưới ánh đèn tạo ra vầng sáng vô cùng đẹp mắt.
Rượu vang đỏ hơi lạnh đi vào bụng, men say anh dũng đi lên, nóng đến toàn thân thoải mái.
Bùi Ý nhìn quan thành phố nơi xa: "Đây là lần đầu tiên em ngồi ở đây, bình tĩnh ngắm nhìn phong cảnh, thật sự rất khác so với ở nhà."
Trang viên Bạc thị là một trong những mảnh đất đắt đỏ nhất ở Đế Kinh, nhưng bên trong toàn là biệt thự, không thể nhìn thấy ánh sáng và bóng tối của thành phố sầm uất bên dưới.
Bạc Việt Minh một tay khoác lên vai cậu: "Nếu em thích nhà cao tầng như vậy, đến khi trở về Đế Kinh, chúng ta có thể dọn vào một ngôi nhà cao hơn."
Vô luận là Bạc thị, hay chính Bạc Việt Minh, phía dưới đều có đủ tài sản, nhà ở.
Bùi Ý cười khẽ: "Em có thể sống ở bất cứ đâu sao?"
Bạc Việt Minh tập trung nhìn cậu: "Đương nhiên, em có ý tưởng gì chưa?"
"Vậy nơi em muốn sống nhất định là..." Bùi Ý nói đùa với hắn: "Cửa sổ phía trước chỉ cần đẩy ra là có thể nhìn ra sông hoặc biển, cửa sổ phía sau đẩy ra là có thể nhìn thấy sông và cánh đồng lúa, nhân tiện, đúng rồi, còn phải có cây ăn quả!"
"Tóm lại một năm bốn mùa đều phải thấy, anh có thể tìm thấy những địa điểm tương tự không?"
Bạc Việt Minh suy xét hai giây: "Chỉ cần em muốn, anh có thể tìm được."
Bùi Ý uống cạn ly rượu, tiết lộ một số sự thật: "Thật ra khi còn nhỏ, em đã nhìn thấy hình minh họa như thế này trong sách báo, em nghĩ một ngày nào đó mình có một ngôi nhà như vậy thì tốt rồi."
Khi còn nhỏ, Bùi Ý không biết gì về tình yêu, nhưng cậu lại mong muốn có một gia đình——
Nuôi thả vài con mèo con và chó con, bên người vẫn còn có người làm bạn, mỗi ngày đều có đủ cơm ăn, sẽ không đói bụng.
Bạc Việt Minh nghe thấy những lời này, rõ ràng khác với thân phận thiếu gia "Bùi Ý", hắn càng ôm chặt cậu hơn: "Bùi Ý."
Bùi Ý vẫn đang nhìn chằm chằm vào cảnh đêm phía xa, thuận miệng nói: "Hửm?"
Bạc Việt Minh muốn hỏi gì đó, nhưng nhớ lại lời hứa của mình, hắn đành phải kìm lại sự thôi thúc trong lòng——
Nếu người yêu không muốn nói "bí mật", hắn sẽ không bao giờ là người ép hỏi.
Bùi Ý nhất thời không để ý tới ánh mắt của Bạc Việt Minh, chậm nửa nhịp đưa mắt nhìn khuôn mặt người yêu.
"Nhị ca, anh đặt vé máy bay chưa?"
"Rồi."
Bạc Việt Minh lên tiếng.
Bùi Ý nghe vậy, chỉ đơn giản lấy ly rượu ra khỏi tay hắn, ngượng ngùng chủ động: "Vậy chúng ta phải nhanh lên."
Bạc Việt Minh biết rõ cố hỏi: "Cái gì?"
Như để tăng thêm dũng khí, Bùi Ý uống hết rượu trong tay: "Nhị ca, em chỉ vừa mới nói dối một chút thôi, em không ở trong phòng tắm tắm bồn xà phòng, thật ra..."
Lời còn chưa dứt, Bạc Việt Minh phản ứng trước đã ra tay.
"Ô!"
Đầu ngón tay chạm đến điểm mềm mại kích thích tiếng rên rỉ, thậm chí còn tạo ra một quả cầu nóng trong hơi thở.
Ánh mắt Bạc Việt Minh bất giác tối sầm lại, như là mặt biển đêm khuya ẩn chưa cơn bão đang tích tụ: "Ngày mai không cần đến đoàn quay phim?"
Bùi Ý khẽ cắn môi, có chút không thỏa mãn mà nghiêm người về phía trước: "Ngày mai em có thể nghỉ ngơi."
Trong nửa tháng qua, Bạc Việt Minh vì để lo liệu công việc hàng ngày của cậu, hai người tuy rằng có những hành động thân mật, nhưng tần suất rất ít, còn rất hạn chế.
Bùi Ý nhận ra ngày mai người yêu sắp trở lại Đế Kinh, mặc dù hơi nóng tràn ngập ở cổ và gương mặt, nhưng cậu vẫn chủ động chạm vào hắn.
"Nhị ca."
"Hửm?"
Ânh thanh của Bạc Việt Minh rất trầm.
Bùi Ý trêu chọc: "Áo khoác không còn mùi của anh nữa, bổ sung cho em một ít đi."
"..."
Bạc Việt Minh nheo mắt lại, hung hăng hôn lên môi và ngực của người trong lòng.
Ly rượu trong tay Bùi Ý rơi xuống đất, hoàn toàn bị áo choàng tắm đi kèm che phủ.
Kịch liệt tràn ngập trong màn đêm.
Mãi cho đến khi một tia sáng xuyên qua cửa sổ, hai người mới ôm nhau từ từ chìm vào giấc ngủ.
...
Khi Bùi Ý tỉnh dậy lần nữa, bên cạnh giường đã còn không còn một bóng người.
Mặt trời lặn ngoài cửa sổ đang cháy nhiệt liệt.
Cậu đột nhiên ngồi dậy, lại bởi vì hai chân và eo quá mỏi mà ngã về sau.
"Ah."
Bùi Ý cau mày, điên cuồng dùng đầu ngón tay mở màn hình điện thoại.
Khoảnh khắc cậu nhìn rõ thời gian, một bóng người quen thuộc xuất hiện bên ngoài căn phòng.
Bạc Việt Minh lại gần: "Em tỉnh rồi?"
Bùi Ý ngơ ngác nhìn người yêu vẫn còn ở trong khách sạn, suy nghĩ chậm rì: "Nhị ca, anh còn chưa đi sao?"
Không phải đặt máy bay vào 1-2 giờ chiều sao?
Đã gần sáu giờ tối rồi.
Giọng nói của Bùi Ý đặc biệt khàn khàn, tất cả đều là do sự phóng túng tối qua gây họa.
Bạc Việt Minh đưa chậu nước ấm đã được thay mấy lần ở đầu giường, nói thật: "Anh bảo Lâm Chúng đặt vé máy bay lúc 10 giờ 50, thời gian vẫn còn đủ, anh cùng em ăn tối rồi đi."
Bùi Ý bừng tỉnh đại ngộ: "Anh không thay đổi thời gian à?"
Bạc Việt Minh vuốt thẳng mái tóc rối bù của cậu: "Chưa đổi, anh không đành lòng rời xa em, có thể rời đi muộn cũng được."
Trong lòng Bùi Ý tràn ngập tình yêu, nhỏ giọng làm nũng: "Em vừa rồi còn tưởng mình ngủ quên, anh không đợi em đã đi rồi."
Bạc Việt Minh như là nhớ tới cái gì, trêu chọc: "Có một nhóc mèo con trong lúc ngủ còn nói mớ, bảo anh đánh thức nó trước khi rời đi, anh làm sao có thể rời đi mà không nói?"
Bùi Ý hừ hừ.
Tầm mắt cậu vô thức đảo quanh phòng, "có tật giật mình " liếc hai lần cửa sổ sát đất.
Bạc Việt Minh nhìn rõ ràng: "Yên tâm, cái gì cần xử lý anh đã xử lý hết rồi."
"..."
Bùi Ý không thừa nhận: "Anh đang nói cái gì thế? Em nghe không hiểu?"
"Có đói không? Anh bảo khách sạn chuẩn bị bữa ăn cho hai người." Bạc Việt Minh mỉm cười đổi lời: "Giữa trưa thấy em ngủ rất sâu, gọi như thế nào cũng không tỉnh."
Bùi Ý vẫn nhớ tới chuyến bay tối nay của Bạc Việt Minh, không lãng phí giây phút hai người ở chung với nhau: "Em đói, nhị ca, chúng ta ăn cơm đi."
"Ừm."
...
Bởi vì sợ đêm khuya lái xe qua lại sẽ không an toàn, Bạc Việt Minh không cho Bùi Ý đi theo hắn ra sân bay. Hai người đơn giản nói lời tạm biệt ở bên ngoài sảnh khách sạn.
Bùi Ý nhìn ánh đỏ sau xe biến mất trong màn đêm, không dấu vết mà hít sâu một hơi.
Kiều Đông thấp giọng hỏi: "Anh Ý, anh rất lưu luyến Bạc đổng đi?"
Bùi Ý không chịu thừa nhận: "Không phải, đều là đàn ông trưởng thành, có gì mà phải lưu luyến?"
Kiều Đông không tin: "Vậy sao em thấy mắt anh đều đỏ hết lên rồi kìa? Mắt anh bị cát bay vào hả?"
"..."
Bùi Ý bị trợ lý nhà mình phá đi mặt mũi, dùng tay trái vỗ nhẹ vào đầu cậu ấy: "Chuyện ông chủ bọn anh, nhân viên các em không nên xen vào."
Kiều Đông giả vờ sợ hãi rụt rụt đầu, trong mắt tràn đầy ý cười: "Vâng!"
Bùi Ý đè nén cảm xúc, quay lại chủ đề: "Lên tầng đi, chúng ta phải theo sát đoàn quay."
"Vâng."
...
Trò chơi điện ảnh bao gồm ba phần: "biên tập", "quay" và "cắt".
Bùi Ý đã hoàn thành phần công việc của mình, phần còn lại giao cho Khổng Lị đạo diễn và những người khác làm.
Mà cậu chỉ cần hợp tác với đoàn làm phim để thảo luận và sửa đổi các chi tiết quay.
Đạo diễn Khổng Lị có một đội ngũ quay phim tận tâm, bọn họ phối hợp rất ăn ý. Ngoài ra, Vi Dịch còn độc quyền lựa chọn những diễn viên trẻ nhiệt tình trong công việc quay phim——
Toàn bộ quá trình quay phim diễn ra vô cùng suôn sẻ, chỉ kéo dài bốn mươi ngày đã thông báo đóng máy.
Với tư cách là người đứng đầu YWY studio, Bùi Ý đã chủ động đảm nhận bữa tiệc đóng máy trong khách sạn, để các diễn viên và nhân viên có thời gian vui vẻ.
Khi tiệc đóng máy sắp kết thúc, Bùi Ý tìm lý do, mời đạo diễn Khổng Lị sang một bên.
"Khổng đạo, ly rượu này tôi kính cô, cảm ơn cô đã ủng hộ và cống hiến cho dự án này."
"Kịch bản đầu tiên bị tiết lộ không kịp phòng ngừa, nếu không có cô toàn lực giúp đỡ, dự án này tám chín mười phần sẽ thấy bại, thật sự ít nhiều nhờ có cô."
Lời nói của Bùi Ý rất chân thành, Khổng Lị nghe được cũng rất thoải mái: "Ý tổng khiêm tốn, năng lực và sự chăm chỉ của cậu mới làm tôi bội phục."
Hai người ra hiệu cho nhau uống nửa ly rượu, Khổng Lị đáp: "Hy vọng sau này có cơ hội chúng ta có thể tiếp tục hợp tác."
Bùi Ý tiếp nối chủ đề: "Khổng đạo, thật sự không dám giấu giếm, tôi có một dự án trò chơi ở đây, muốn tìm cô hợp tác."
Cậu dừng một chút, nhẹ nhàng lại kiên định: "Hợp tác giữa YWY studio và đội của cô."
Khổng Lị nghe được manh mối, hỏi: "Ý tổng muốn vượt qua Vi Dịch để hợp tác với chúng tôi?"
Bùi Ý nâng ly lên, không phủ nhận: "Khổng đạo, cô có nhiều kinh nghiệm hơn tôi."
"Sau tình tiết cách đây không lâu, tôi cũng suy nghĩ cẩn thận, YWY Studio thì nhỏ mà Vi Dịch lại là đại mo phật trong giới trò chơi, thật sự là hữu tâm vô lực."
"Là Ý tổng hữu tâm vô lực, hay là hữu lực vô tâm?"
Khổng Lị nhẹ nhàng lắc ly rượu. Cô hiểu người như một tấm gương, đã hiểu rõ năng lực cũng như dã tâm của Bùi Ý trong khoảng thời gian ở chung này.
Thay vì nói YWY không thể hợp tác với một công ty lớn như Vi Dịch lần thứ hai, còn không bằng nói Bùi Ý đã nhìn thấu bản chất của Vi Dịch, không muốn YWY hợp tác quá sâu với nó.
Khóe mắt Bùi Ý thoáng thấy điều gì đó, nhún vai: "Khổng đạo, cô là người thông minh."
Khổng Lị thích hợp tác nói chuyện với một người như Bùi Ý, nói thẳng không cố kỵ: "Chuyện hợp tác thì rất dễ, cần kịch bản trò chơi của cậu đủ sáng tạo, tôi và đội của tôi sẽ lên lịch."
"Đó là đương nhiên."
Bùi Ý không bỏ sót một chữ nào: "Tôi chính là đang chờ lời hứa này của Khổng đạo."
Khổng Lị bật cười, đành phải nâng ly lên.
Hai người ngắn gọn nói thêm vài câu, mãi đến khi Bùi Ý nhìn Khổng Lị trở lại phòng tiệc cuối cùng mới quay đầu nhìn về phía chỗ ngoặt.
"Anh Cố, trốn mệt không? Đi ra đi."
"..."
Cố Tiệm Thâm từ chỗ ngoặt đi ra, bất đắc dĩ hỏi: "Cậu tìm được tôi từ khi nào?"
Vốn dĩ anh chỉ ra ngoài để đi vệ sinh, nhưng khi quay lại, anh nghe thấy tiếng trò chuyện, đó là về hợp tác với Vi Dịch.
Với tư cách là tổng giám đốc bộ phận bản quyền Vi Dịch, cũng thân là bạn của Bùi Ý, Cố Tiệm Thâm nhất thời không biết nên tiến hay lùi, mà chỉ có thể dừng lại trong một góc.
Bùi Ý cùng anh đối mặt, cũng không nói dối: "Đã phát hiện ra từ lâu, làm khó anh ' bị bắt ' nghe lén."
Cố Tiệm Thâm không có cách nào trước sự thẳn thắng của cậu: "Cậu, cậu biết tôi ở đây, còn dám lén lút đưa cành ô liu cho Khổng đạo? Cậu không sợ tôi sẽ báo cáo chuyện này với quản lý cấp cao của Vi Dịch hả?"
"Sợ cái gì? Cho dù tôi và Khổng đạo có hợp tác thì đây cũng là hạng mục mới, không hề tổn hại đến lợi ích của Vi Dịch, tôi không thẹn với lương tâm, hơn nữa..."
Ánh mắt Bùi Ý dùng lại trên khuôn mặt Cố Tiệm Thâm nhẹ nhàng đánh giá, như thể đang ấp ủ thứ gì đó.
Cố Tiệm Thâm thấy có hơi bất thường: "Hơn nữa cái gì?"
Bùi Ý tiến lại gần, nâng nửa ly rượu trắng còn lại lên: "Anh Cố, anh có muốn đến YWY của chúng tôi không? Tôi đảm bảo lương sẽ cao hơn Vi Dịch, quyền lợi của anh cũng sẽ cao hơn Vi Dịch."
"Studio về sau đối với bộ phận bản quyền, tôi có thể giao toàn quyền cho anh."
"..."
Cố Tiệm Thâm sửng sốt vài giây, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười: "Cậu nghiêm túc đấy à?"
Bùi Ý nhướng mày: "Sao nào? Cảm thấy YWY không tốt hơn Vi Dịch?"
Cố Tiệm Thâm lắc đầu: "Không phải, tôi đương nhiên sẽ không xem nhẹ công ty của các cậu."
Với năng lực của Bùi Ý cùng với chỗ dựa Bạc Việt Minh trong bữa tiệc từ thiện, ai còn dám coi thường YWY studio?
Hơn nữa, trong hai tháng kể từ khi ra mắt, phiên bản di động của 《 Mạt Vụ 》đã đứng đầu danh sách của các cửa hàng phần mềm lớn, với mức đánh giá khen ngợi là 94%, khiến trò chơi trở thành một con hắc mã xứng đáng trong giới trò chơi!
"Chỉ là tôi có thể có được vị trí ngày hôm nay là nhờ vào Khúc tổng đề bạt." Cố Tiệm Thâm nghiêm túc nhìn Bùi Ý, nói ra sự thật.
"Dù là công việc hay cuộc sống, dù sao cũng phải chú trọng một phần tình nghĩa và mặt mũi."
Anh không thể rời đi một cách tùy tiện như vậy được.
Bùi Ý hơi gật đầu, tôn trọng suy nghĩ của đối phương.
Tuy nhiên, dưới góc độ của một người bạn, cậu vẫn phân tích ưu nhược điểm, đưa ra một số lời khuyên: "Anh Cố, anh hẳn là biết rõ tình huống hiện tại của Vi Dịch hơn tôi."
"Trong nội bộ quản lý cấp cao chia phe phái. Cho dù vị trí hiện tại của Khúc Dịch có an toàn đến đâu, anh ta cũng chỉ là giám đốc điều hành tạm thời. Một khi anh ta rơi đài như Quách Quảng Hồng, vậy kết cục của anh sẽ như thế nào?"
Kết quả còn có thể như thế nào nữa?
Trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến, bị bắt phải từ chức.
Cố Tiệm Thâm trầm mặc, biết lời Bùi Ý nói thật sự là đánh thẳng vào vấn đề."
Bùi Ý đến điểm thì dừng: "Anh Cố, bây giờ tôi không ép anh phải đưa ra đáp án, chỉ gửi đến anh một lời mời chân thành, lời mời này về sau sẽ có hiệu lực rất lâu."
Cố Tiệm Thâm vô cùng cảm kích đối phương, cười hỏi: "Cậu cứ như vậy tin chắc một ngày nào đó tôi sẽ đến YWY studio sao?"
"Nói thế nào nhỉ?"
Bùi Ý quơ quơ ly rượu: "Lúc trước tôi tìm đến Lê Viên...... Cũng chính là khi hợp tác với Lê tổng, cậu ấy đã từ chối tôi."
"Tôi liên hệ với giám đốc nghệ thuật Lâu Ương bên chúng tôi để trao đổi trực tuyến, dù ở nước ngoài nhưng cô ấy vẫn chần chờ suy xét."
"Đúng rồi, khi đó tôi gửi lời mời đến Hướng Nam Sinh giám đốc kỹ thuật bên chúng tôi, lúc đó anh ấy vẫn là đối tác của Du Minh Studio ban đầu."
"Nhưng sự thật có giá trị hơn lời nói, sự lựa chọn của bọn họ đã được bày ra trước mặt."
Cả trò chơi 《 Mạt Vụ 》 và YWY studio đều do Bùi Ý một tay thành lập.
Đây là lần đầu tiên Cố Tiệm Thâm nghe nói tới những chuyện sau màn này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Bùi Ý bắt gặp ánh mắt của Cố Tiệm Thâm, tiến thêm một bước thẳng thắn ý tưởng sâu trong nội tâm: "Tôi nghĩ điều kiện tiên quyết để làm việc cùng nhau là sự tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau, một số người làm việc cùng nhau vì lợi ích, nhưng cũng có người bởi vì công việc nhiệt liệt mới cùng nhau dốc sức làm."
Cố Tiệm Thâm bất giác gật đầu, sau đó nghe được Bùi Ý vô cùng kiên định nói——
"Mọi người ở YWY sẽ luôn giữ được phần nhiệt liệt này, đương nhiên, tôi sẽ không để mọi người thiếu lợi ích."
Tâm tư Cố Tiệm Thâm khẽ nhúc nhích, từ đáy lòng cảm thán: "Bùi Ý."
"Hả?"
"Cậu có sức thu hút đủ để khiến mọi người đi theo làm việc với cậu."
Bùi Ý nghe thấy lời khen này, liền uống một hơi cạn sạch: "Vậy xem sau này anh lựa chọn như nào."
...
Tiệc đóng máy kéo dài đến mười một giờ mới kết thúc.
Bùi Ý vẫn luôn kiềm chế mình uống rượu, khi trở về phòng khách sạn, ngoại trừ hơi choáng váng, cậu xem như vẫn giữ được tỉnh táo.
Bùi Ý uống một hơi cạn sạch nước lọc, chủ động nói: "Kiều Đông, ngày mai đặt vé máy bay về Đế Kinh, tốt nhất nên hạ cánh trước sáu giờ tối."
Kiều Đông vừa nghe thấy Bùi Ý tính toán, không xác định mà hỏi: "Anh Ý, ngày mai chúng ta bay về sao?"
Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ phải bàn giao lại quy trình làm việc cuối cùng cho Vi Dịch, trở về sớm nhanh nhất cũng phải đến ngày mốt.
Bùi Ý xoa hai huyệt thái dương: "Ừ, xác định."
Kiều Đông thân là trợ lý, đương nhiên sẽ làm theo việc Bùi Ý phân phó.
Cậu ấy dùng điện thoại tìm vé máy bay phù hợp, nhịn không được lén hỏi: "Anh Ý, chuyện chúng ta về sớm, anh vẫn chưa nói với Bạc đổng đi?"
Bùi Ý nghĩ đến người yêu đã hơn một tháng không gặp, mặt mày thoảng qua ý cười: "Anh ấy không biết, cậu cũng phải giữ bảo mật cho tốt, tôi phải cho anh ấy một bất ngờ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]