Trợ lý gõ cửa văn phòng, sau khi nhận được câu trả lời, anh ta mở cửa bước vào. Trước khi đóng cửa, còn không quên quan sát xung quanh, đề phòng người bên ngoài chú ý đến cảnh tượng bên trong.
Cao Bằng Phong đang ngồi trên ghế, nhìn thấy anh ta như vậy liền thúc giục: "Vào nhanh lên, ban ngày ban mặt không ai dám để một con mèo đi nghe trộm đâu."
Trợ lý tiến lên, thấp giọng tiết lộ: "Cao lão sư, tôi nghe nói kịch bản thứ hai của Bùi Ý đã được phê duyệt, thứ hai tuần sau sẽ chính thức khởi quay."
Cao Bằng Phong cau mày: "Thật sự thông qua rồi?"
Vốn tưởng rằng đối phương đang muốn cậy mạnh, không ngờ mười ngày rưỡi đã có thể cho ra một bản mới? Chẳng lẽ sau lưng cậu có một đội hỗ trợ?
Trợ lý gật đầu khẳng định, trong lòng có chút khâm phục: "Cao lão sư, ông nghĩ làm sao cậu ta có thể viết lại một kịch bản mới trong vòng mười mấy ngày như vậy? Hơn nữa tôi thấy bối cảnh của tổ sản xuất bên kia không có gì thay đổi."
"Ai biết được?" Cao Bằng Phong vẫn không chịu thừa nhận năng lực của Bùi Ý, há mồm chính là một câu: "Chắc chắn cậu ta đã thuê viện trợ bên ngoài."
Trợ lý không biết Cao Bằng Phong đang nghĩ gì: "Cao lão sư, vậy còn kịch bản của ông thì làm sao bây giờ? Lãnh đạo cấp cao còn dùng nữa không?"
Vốn dĩ bọn họ cho rằng Bùi Ý chỉ cậy mạnh, đến thời gian nhất định sẽ không thể viết được một kịch bản trò chơi hoàn chỉnh, vì thế mấy ngày này bọn họ cũng đang âm thầm vì hạng mục mà nỗ lực.
Nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn ——
Bây giờ quản lý cấp cao vẫn tiếp tục hợp tác với Bùi Ý và YWY studio, nhưng còn kịch bản trong tay bọn họ thì sao? Không phải trở thành phế thải đi?
Cao Bằng Phong nghe được câu hỏi của trợ lý, sâu trong đồng tử hiện lên một tia không vui.
Vốn dĩ hắn thuyết phục Quách Quảng Hồng, lợi dụng đối phương bày mưu tính kế tiết lộ kịch bản gốc trước khi khởi động máy, vốn nghĩ rằng mình có thể nước chảy thành sông mà tiếp nhận nhận hạng mục trong tay Bùi Ý.
Hiện tại cái gì cũng chưa vớt được, mọi công sức đều vô ích?
Ông đã dày công cực khổ chuẩn bị lâu như vậy, sao có thể hy vọng tâm huyết của mình sẽ uổng phí?
Cao Bằng Phong kìm nén nội tâm không cam lòng và nôn nóng, bề ngoài giả vờ bình tĩnh: "Gấp cái gì? Làm người khi làm việc đều phải học được tính kiên nhẫn, cậu nghĩ vị trí này của tôi lên được chỉ sau một đêm sao?"
Trợ lý đã quen với cách thức làm việc của đối phương, thổi phồng ông: "Đương nhiên không phải! Nhìn toàn bộ tổng bộ, ai mà không biết Cao lão sư mới là một trong những nhân viên cao cấp nhất?"
Cao Bằng Phong nhìn như cảm khái mà cường điệu một câu: "Qua tuần này, tính toán đâu ra đấy chỉ còn mười lăm năm, cậu nói một chút, cuộc đời có thể có bao nhiêu mười lăm năm?"
"Đúng vậy, Cao lão sư, Quách tổng rất coi trọng ông..." Trợ lý tiếp tục nịnh nọt, hạ giọng nói: "Tôi nghĩ địa vị của ông trong công ty sẽ còn tiếp tục tăng lên."
Cao Bằng Phong nghe rất thoải mái: "Cái tên tiểu tử này, được được, đến lúc đó không thể thiếu cậu."
Trợ lý nói lớn: "Ah! Cảm ơn Cao lão sư!"
"Được rồi, đừng giả vờ tốt ở chỗ tôi!"
Cao Bằng Phong đến điểm thì dừng: "Mau liên hệ lại với hai tay súng để sửa đổi kịch bản mà tôi đề xuất, tí nữa phải thương lượng một chút với Quách tổng."
Chỉ vì Khúc Dịnh và Ninh Tịnh coi thường hạng mục của ông, nhất quyết hợp tác với Bùi Ý, không có nghĩa là ông không có cơ hội giành được thị phần trên thị trường này!
Kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Ông được Quách Quảng Hồng thăng chức, chỉ cần đối phương không ngã đài, ông vẫn còn cơ hội!
Cao Bằng Phong suy nghĩ, mở laptop ra chuẩn bị làm việc.
Đột nhiên, danh sách công việc gửi tới một loạt tin nhắn nhắc nhở: "Cao tổng, phiền ông tới văn phòng tôi một chút, có việc muốn nói chuyện với ông."
"Ninh Tịnh?"
Giữa mày Cao Bằng Phong nhíu lại, nhất thời đoán không ra đối phương muốn tìm mình làm gì.
Nhưng với chức vụ của cô, ông không còn cách nào khác ngoài việc tạm gác kế hoạch làm việc sang một bên, đứng dậy đi ra văn phòng.
...
Ba phút sau.
Cao Bằng Phong ngồi đối diện bàn làm việc của Ninh Tịnh, thong dong mỉm cười: "Ninh tổng, cô tìm tôi?"
Ninh Tịnh ngẩng đầu nhìn ông, tiếp tục ký giấy tờ của mình.
Cao Bằng Phong cảm giác được đối phương cố tình xem nhẹ mình, không vui cau mày.
Ông còn chưa kịp tức giận, Ninh Tịnh đã thản nhiên ném ra một câu: "Cao Bằng Phong, từ nay ông đã bị công ty sa thải."
"..."
Hai chữ "sa thải" giống như một tiếng sét đánh thẳng vào đầu Cao Bằng Phong.
Ông không thể tin mà mở to hai mắt: "Cô nói cái gì?!"
Ninh Tịnh đóng tập văn kiện lại, không ngại lặp lại lần nữa: "Ông bị sa thải."
"Dựa vào cái gì? Tôi ở Vi Dịch làm việc suốt mười lăm năm! Cô có biết đây là khái niệm gì không? Cô nói đuổi việc là đuổi việc tôi?"
Cao Bằng Phong càng nói càng không thể duy trì mặt nạ "dễ ở chung", ngược lại như súng liên thanh chất vấn——
"Tôi là người lập kế hoạch chính của trò chơi của 《 Mười Bảy Ngày 》. Bây giờ cô sa thải tôi, vậy mùa tiếp theo của trò chơi thì phải làm sao bây giờ?"
"Các cổ đông cấp cao khác có đồng ý không? Ninh Tinh, cô đã làm việc với Vi Dịch được bao lâu? Đừng tưởng rằng chỉ ngồi ở vị trí tổng giám đốc là có thể vô pháp vô thiên?"
"Nếu Vi Dịch dám sa thải tôi một cách không rõ ràng như vậy, tôi sẽ lập tức khiếu nại lên các bộ phận liên quan!"
Đối mặt với lời nói của Cao Bằng Phong, Ninh Tịnh hoàn toàn mất đi tình cảm mà cô đã cố ý giữ lại trước đây.
"Cao Bằng Phong, đừng nói về những năm tháng làm việc của ông ở chỗ này, chuyện này xảy ra trong lòng ông không phải không rõ sao?"
"..."
Ánh mắt Cao Bằng Phong thay đổi, hô hấp run rẩy: "Cô có ý gì?"
Ninh Tịnh chọc thủng mặt nạ của ông ta: "15 năm, ông ở trong tổ kế hoạch trò chơi thong dong, chọn một ít hạng mục nhỏ để tham gia, có thể vào là vào, không hề muốn phát triển."
Cái gọi là thay đổi tiền lương không khác gì với sự điều chỉnh do Vi Dịch thực hiện dựa trên quy mô thị trường.
"Năm sáu năm trước, công ty kể từ khi thành lập đã gặp phải một cuộc khủng hoảng tương đối lớn, không thể không tiến hành giảm biên chế, để ở lại tiếp tục kiếm sống, ông đánh bậy đánh bạ gia nhập nhóm dự án của chị Trần Mẫn."
Nói cách khác, với mười năm làm việc, ông đã có được chức vụ phó kế hoạch.
"Ông nghe lương tâm của mình nói cho tôi biết, từ việc thành lập dự án đến bản quyền, bản dịch cho đến bản sửa đổi thứ hai của 《 Mười Bảy Ngày 》, có cái loại nào không phải chị Trần Mẫn đích thân theo dõi?"
Cao Bằng Phong đã làm một số công việc, nhưng đó là công việc ông nên làm với tư cách là phó kế hoạch dự án!
Sau khi trò chơi 《 Mười Bảy Ngày 》bùng nổ, địa vị của toàn bộ nhóm dự án trò chơi đi theo nước lên thì thuyền lên, tiền hoa hồng cuối năm cầm đến mỏi tay, chính từ khi đó ——
Cao Bằng Phong nhân cơ hội này lấy thanh danh "lão nhân viên" cho ra ngoài.
Sau khi trưởng phòng kế hoạch ban đầu Trần Mẵn lâm bệnh, vị trí của cô tạm thời bị bỏ trống, hội đồng cổ đông đã xem xét các ứng cử viên mới trong một thời gian dài.
Khi đó, Quách Quảng Hồng mượn cơ hội lợi dụng Cao Bằng Phong "Phó trưởng kế hoạch" tăng giá trị hợp lý, cộng với thân phận giám đốc điều hành mới, nên đối phương may mắn trở thành trưởng kế hoạch hiện tại.
Ninh Tịnh không phủ nhận thời gian và sức trẻ mà Cao Bằng Phong đã cống hiến cho công ty, nhưng năng lực của ông căn bản không xứng đáng với vị trí hiện tại!
"Bản thân ông cũng biết, từ khi ông tiếp quản《Mười bảy ngày》, cốt truyện của trò chơi càng ngày càng nhiều tranh cãi, xếp hạng tổng thể cũng ngày càng giảm, số lượng người chơi mới đăng ký cũng không ngừng giảm!"
Ninh Tịnh sắc bén chỉ ra sự thật, khiến Cao Bằng Phong mặt đỏ tai hồng.
"Ông cho rằng ông không thể thay thế được sao? Nói thật với ông, chị Trần Mẫn sắp trở về, hơn nữa Tôn Trình Lãng ở tổ kế hoạch đồng thời có thể một mình đảm đương một phía."
Cao Bằng Phong làm sao có thể chịu vứt bỏ công việc của mình, không chịu nhượng bộ: "Cho dù chức vụ có thể được trả lại cho Trần Mẫn, vậy các cô dựa vào cái gì mà muốn sa thải tôi? Dù sao cũng phải cho tôi một lý do!"
"Lý do?"
Ninh Tịnh nghe được bật cười: "Cao Bằng Phong, ông là ngu thật hay là giả ngu vậy? Tôi vốn còn muốn cho ông vài phần mặt mũi, nhưng nếu ông không muốn tiếp nhận vậy quên đi."
"Kịch bản hợp tác với YWY Studio bị rò rỉ là ông cho ra ngoài đi? Việc tiết lộ bí mật hợp tác của công ty là bất hợp pháp, ông có biết điều đó không?"
"..."
Cao Bằng Phong á khẩu không trả lời được.
Vẻ mặt thường ngày thong dong của ông cuối cùng cũng lộ ra xấu hổ khi bị "vả mặt", cố gắng trốn tránh trách nhiệm: "Cô đừng tùy tiện vu hãm tôi, tôi sao có thể......"
"Cổ đông đã nhất trí sa thải ông, ông cũng sẽ bị khởi tố!"
"Ông có thể gọi hỏi Quách tổng, xem tôi đang nói bừa, hay thực sự là như vậy!"
Ninh Tịnh cầm văn kiện đã ký trên bàn, cũng không vội đuổi Cao Bằng Phong đi: "Xin cứ tự nhiên."
Cánh cửa văn phòng khép lại.
Cao Bằng Phong sửng sốt nửa ngày, lúc này mới vội vàng tìm điện thoại, gọi cho Quách Quảng Hồng.
Một cuộc gọi nhỡ, một cuộc gọi khác bị nhỡ.
Mãi đến cuộc gọi thứ ba, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Quách Quảng Hồng mới vang lên: "Alo, chuyện gì?"
"Chuyện gì?"
Cao Bằng Phong tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Quách tổng! Ninh Tịnh nói công ty sa thải tôi? Còn muốn kiện tôi! Việc này có phải được toàn thể lãnh đạo cấp cao nhất trí quyết định không?"
Quách Quảng Hồng im lặng ba giây mới trả lời: "Lão Cao, chuyện này tôi cũng không có cách."
Sắc mặt Cao Bằng Phong càng ngày càng đen: "Không có cách là có ý gì? Ông đây là muốn tẩy trắng chính mình sao?"
Quách Quảng Hồng ở đầu bên kia điện thoại nhớ lại những lời chế giễu và uy hiếp mà ông ta nhận được ở trước mặt mọi người trong bữa tối từ thiện hai ngày trước, đang lo không có chỗ nào phát tiết những buồn bực bây giờ đã bùng phát.
"Ông làm được chuyện trái với lương tâm, tôi có cái gì phải tẩy trắng?"
"Tôi nói cho ông biết, ông mắt mù vì lợi ích của mình mà chọc đến người nên không chọc, còn muốn công ty trên dưới chùi đít cho ông sao? Nhân lúc còn sớm thì cút đi đi!"
Tít——tít ——tít ——
Điện thoại đột ngột bị cúp máy, thông báo sự vô tình của cấp trên.
Vẻ mặt của Cao Bằng Phong đã thay đổi nhiều lần, nhưng vẫn khó có thể chấp nhận tin tức mình bị sa thải.
Ông càng cảm thấy tức ngực khó thở, khi ông đứng dậy muốn rời khỏi văn phòng, hai chân đột nhiên nhũn ra ——
Rầm!
Cả người và ghế cùng nhau ngã trên mặt đất!
"..."
Cao Bằng Phong che đầu gối đau nhức của mình, cảm thấy hối hận đến mức bùng nổ!
Từ khi tốt nghiệp cho đến nay, ông chỉ làm việc tại Vi Dịch, nỗ lực vươn lên vị trí được mọi người khen ngợi.
Nhưng bây giờ ông không có sự chuẩn bị gì mà bị công ty sa thải, lại không lấy được lý do gì để khiếu nại!
Điều khủng khiếp hơn nữa là nếu Vi Dịch tìm ra bằng chứng tiết lộ kịch bản, danh tiếng của ông trong ngành không chỉ bị mất uy tín mà còn có thể phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!
Huỷ hoại!
Tất cả đều bị huỷ hoại!
Bê đá đập vào chân mình, rốt cuộc ông đang cố làm cái gì!?
...
Bạc Việt Minh và Lâm Chúng cùng với mấy người khác mang theo rất nhiều đồ ăn đến phòng họp, Bùi Ý và đoàn quay phim mới kết thúc cuộc thảo luận.
"Mọi người vất vả rồi, Bạc đổng và Ý tổng đã chuẩn bị cơm trưa và đồ uống ——"
Lâm Chúng chủ động lên tiếng, còn nhờ nhân viên mang cơm bày lên bàn trống: "Các vị có thể tự mình lấy, không cần khách khí."
Bạc Việt Minh vốn không thích xử lý những tình huống như vậy, nhưng vì người yêu, hắn vẫn chủ động lên tiếng.
"Sự kiện trước đó đã làm chậm trễ thời gian của đoàn làm phim, cảm ơn sự kiên nhẫn của mọi người, sau này còn nhờ mọi người chiếu cố Bùi Ý nhiều hon."
Khổng Lị đã biết về mối quan hệ giữa Bạc Việt Minh và Bùi Ý, mỉm cười đáp lại: "Bạc tiên sinh quá khách khí, để anh phải tiêu pha nhiều rồi."
Cô vừa dứt lời, các nhân viên khác cũng bày tỏ thái độ thân thiện: "Đúng vậy, cảm ơn Bạc đổng đã đãi chúng tôi."
"Để tôi nói, Ý tổng trẻ tuổi lại ưu tú, đứng cùng Bạc tiên sinh quả thật rất xứng đôi!"
Bùi Ý nghe thấy những lời khích lệ lần lượt vang lên, cậu không khỏi trao đổi ánh mắt ngậm ý cười với Bạc Việt Minh.
"Mọi người ăn cơm trước, buổi chiều chúng ta lại tiếp tục thảo luận chi tiết kịch bản."
Nói xong, cậu được ánh mắt mọi người ở đây tiễn ra ngoài.
...
Hai người trở lại phòng chờ của Bùi Ý.
Cửa vừa đóng lại, Bùi Ý đã làm nũng muốn ôm: "Sao anh lại tới đây? Cũng không báo trước cho em."
Bạc Việt Minh ôm cậu nói: "Muốn giữ thể diện cho em
Bùi Ý không nhịn được cười: "Ừm, ăn đến no luôn, em thấy mấy tầm mắt của nhân viên đều dính trên người anh."
"Nói bừa."
Bạc Việt Minh nhéo nhẹ sau gáy cậu, ôm nhóc mèo con ngồi trên sô pha: "Vừa lúc anh có chuyện muốn nói với em."
"Chuyện gì?"
"Tin tức từ Khúc Dịnh nói rằng, sáng nay Cao Bằng Phong đã bị 'sa thải', buổi chiều sẽ đưa ra thông báo, thu thập chứng cứ tiến hành khởi tố."
Bùi Ý nhướng mày: "Quả nhiên."
Cao Bằng Phong là lão nhân viên của Vi Dịch, lại ký thỏa thuận nhập chức với công ty.
Nếu Vi Dịch "sa thải" mà không có lý do thì sẽ mất một khoản bồi thường lớn trong điều khoản luật lao động, đồng thời cũng sẽ bị cư dân mạng nghi ngờ.
Sa thải và khởi kiện bây giờ là cách Vi Dịch tự bảo vệ mình, đó cũng là kết cục mà Cao Bằng Phong đáng phải nhận!
"Khúc Dịnh còn nói, Quách Quảng Hồng là cổ đông của công ty, không thể tùy ý xử lý, nhưng tại đại hội cổ đông cuối năm nay hắn sẽ tìm cách làm suy yếu hoàn toàn quyền lợi của ông ta bên trong nội Vi Dịch."
Bạc Việt Minh đưa ra một lời giải thích đơn giản, ý tứ cũng đủ rõ ràng.
Sau khi thế lực một chiều bị đè bẹp trong bữa tối từ thiện, Vi Dịch vẫn chọn cách ưu ái Bùi Ý cùng với YWY, hơn nữa còn hướng về bọn họ xin lỗi.
Bùi Ý gật đầu: "Quách Quảng Hồng quả thực làm người ta chán ghét, nhưng chỉ cần lần sau không gặp ông ta, em có thể thay đổi câu chuyện."
Bạc Việt Minh liếc nhìn cánh cửa phòng khách đã đóng chặt, thấp giọng hỏi: "Trong tình huống này, em còn muốn tiếp tục hợp tác với bọn họ không?"
Bùi Ý vừa nghe tới lời này liền hiểu được tâm tư thật sự của người yêu:"Nhị ca, em đã suy nghĩ kỹ rồi, việc hợp tác này nhất định phải tiếp tục, nhưng chỉ một lần thôi."
"Mặc dù tuyên bố chấm dứt hợp đồng cũng sẽ vui vẻ, nhưng không cần thiết vì chuyện này phải trả tiền vi phạm hợp đồng."
Theo Bùi Ý nghĩ, nếu cậu có số tiền này để bồi thường cho Vi Dịch, không bằng đi làm từ thiện, hoặc tiếp tục với sự nghiệp của mình!
Bùi Ý tiếp tục chia sẻ những suy nghĩ và kế hoạch của mình với Bạc Việt Minn: "Khổng Lị lão sư khoảng thời gian trước đã giúp em rất nhiều, trước sau còn có rất nhiều nhân viên yên lặng giúp đỡ."
"Em không muốn chỉ vì niềm vui nhất thời của mình mà để bọn họ phải vất vả trả giá, cái này không nên."
Bùi Ý cũng muốn thông qua cơ hội lần này, hoàn toàn mượn sức của Khổng Lị để đột phá vòng mới, một khi cuộc thử nghiệm thành công, YWY studio bọn họ cũng có thể độc lập đầu tư và bắt đầu quay.
Bạc Việt Minh gật đầu không phản bác.
"Nhị ca, em rất vui và hạnh phúc khi lần này anh có thể thay em chống lưng, nhưng YWY Studio có con đường riêng của mình ——"
"Em không muốn mở rộng nhanh chóng, đốt cháy giai đoạn, thay vào đó em muốn nhìn studio phát triển chậm rãi với Lê Viên và mọi người hơn."
Bạc Việt Minh đáp lại: "Anh biết, studio của em có năng lực này."
Ý cười của Bùi Ý càng sâu: "Tuy rằng chỉ dựa vào chính bọn em, cũng không thể trong hai năm giành được danh hiệu công ty đứng đầu như của Vi Dịch, nhưng trong vòng trò chơi trong nước nhất định có một vị trí nhỏ cho meo meo mặt bự."
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng hơn một chút, như đang bàn luận bí mật nho nhỏ nào đó: "Hơn nữa, em ước tính phải mất bốn năm năm mới có thể thay thế được Vi Dịch."
Bạc Việt Minh không khỏi bật cười, nhẹ nhàng xoa gáy người yêu.
Bùi Ý nhân cơ hội lao vào lòng ngực của người yêu, ngửa đầu hôn lên yết hầu của hắn, trịnh trọng hứa hẹn: "Nhị ca, anh chờ em một chút, được không?"
"Một ngày nào đó, sự nghiệp của em cũng sẽ trở thành chỗ dựa cho anh dựa vào."
Bạc Việt Minh nghe Bùi Ý nói về tương lai, không nhịn được hôn lên môi cậu: "Được, anh tin, anh cũng đợi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]