Chương trước
Chương sau
Nhóc mèo con buổi trưa không ăn nhiều vì say, bữa tối gia đình kết thúc không lâu, bây giờ cậu lại chạy ra ngoài giương oai, chắc hẳn bây giờ cũng đã đói.

Bùi Ý vội gật đầu không ngừng: "Đói!"

Đêm nay phải ăn nhiều một chút!

Đúng rồi, còn có dư lại một phần ba chai Lafite còn chưa uống xong!

Đêm nay cậu cõng Bạc Việt Minh làm đại sự, lập công lớn, sao có thể không uống một chút rượu để chúc mừng?

Ba ngày sau, tại nhà chính.

Bạc Việt Minh bình tĩnh đứng bên ngoài phòng làm việc, cùng với trợ lý Lâm Chúng đi cùng, nửa giờ trước, họ nhận được cuộc gọi từ Bạc lão gia tử, muốn họ đến đây có việc muốn nói.

Lâm Chúng nhìn cửa phòng làm việc còn chưa mở ra, trong lòng có chút khó hiểu: "Bạc tổng, anh nghĩ lão gia tử muốn làm cái gì?"

Lần trước lão gia tử cũng nói "Có chuyện muốn nói", kết quả ông ta cách chức hắn khỏi vị trí trong tập đoàn, đồng thời giao toàn bộ dự án sắp làm xong cho Bạc Quan Thành.

Trong khoảng thời gian này, Bạc tổng cũng không cùng tập đoàn có liên lụy gì?

Chẳng lẽ tin tức cùng Yến tổng mở công ty đầu tư đã đến tai lão gia tử và khiến ông bất mãn? Nhưng việc đầu tư vào một công ty không phải chuyện ngày một ngày hai, bây giờ lại muốn lôi chuyện đó ra ư?

Lâm Chúng nghĩ trăm lần cũng không ra, ngược lại Bạc Việt Minh vẻ mặt trấn định: "Vào rồi sẽ biết, đừng đoán."

Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc mở ra.

Bạc Quan Thành bước ra ngoài, nhưng lần này trông gã khác hẳn lúc trước——

Má trái của gã có chút đen hẳn là máu tụ lại, những vết xước trông như vừa bong vảy, thậm chí khóe mắt gã cũng có vết bầm tím rõ ràng.

Bạc Việt Minh giấu đôi mắt dưới tròng kính đen nhận ra điểm này, nhưng không nói gì, giả vờ như không biết đối phương là ai.

Lâm Chúng đứng bên cạnh sửng sốt hai giây, nhịn xuống kinh ngạc: "Đại thiếu gia."

Bạc Quan Thành hơi gật đầu, nụ cười mà gã từng giả vờ trước đây cũng không còn nữa.

Ba ngày trước, gã bị đánh lén ngoài con đường rừng phía sau trang viên, lúc gã xé túi rác hôi hám miễn cưỡng đứng dậy thì đối phương đã biến mất không còn bóng dáng.

Bạc Quan Thành nhận định là người hầu A Khai ghi hận trong lòng, xúc động muốn trả thù, nhưng bởi vì hai người tồn tại " quan hệ giao dịch", gã không dám lớn tiếng nói to tránh làm ồn ào, miễn cho đối phương trước mặt mọi người bất chấp tất cả, làm ầm ĩ thì càng khó coi hơn.

Rốt cuộc, hiện tại nha đầu thúi Bạc Kiều kia đã trở lại.

Nếu chuyện gã bí mật nhắm vào Bạc Việt Minh bị mọi người biết, có lẽ nhị phòng sẽ gây rắc rối dưới sự xúi giục của đối phương.

Suy xét đến rất nhiều nhân tố, Bạc Quan Thành đành phải tự nhận xui xẻo, lấy cớ là mình không cẩn thận đi đêm bị ngã.

Tất nhiên, một khi tìm được người hầu A Khai, gã sẽ cho anh ta ăn đủ!

Bạc Quan Thành nhìn về phía Bạc Việt Minh, thuận miệng cho có lệ: "Việt Minh, ông nội vừa lúc tìm em có việc, tới rồi thì đi vào đi."

Nói xong, gã liền nhịn đau chậm rãi rời đi.

Trên mặt vết thương không nặng, nặng nhất là đầu gối và tay, hôm đó bị đánh rất nặng, ngay cả công việc hàng ngày và đi lại cũng phải chịu đựng đau đớn.

Bạc Quan Thành chỉ may mắn Bạc Việt Minh giờ phút này nhìn không thấy gã chật vật, nhưng gã không biết rằng mỗi một hành động của mình đều đã lọt vào mắt đối phương.

Một đường vòng cung vi diệu xuất hiện trên khóe môi Bạc Việt Minh, sau đó lại nhanh chóng che giấu——

Xem ra, nhóc mèo con nhà mình động thủ sau lưng mình từ lúc nào mà hắn không biết.

Đang nghĩ ngợi, trong phòng làm việc vang lên giọng nói của Bạc lão gia tử: "Việt Minh ở bên ngoài sao? Vào đi."

Bạc Việt Minh thu liễm tâm tư, giả vờ mượn Lâm Chúng giúp đỡ bước vào thư phòng: "Ông nội."

Bạc lão gia tử đang ngồi trước bàn gỗ đàn hương, nhàn nhã uống trà do Lão Thần chuẩn bị, nhấp vài ngụm rồi thản nhiên ném tập tài liệu trên tay ra hiệu——

"Có một dự án ta dự định giao cho cháu đảm nhận, sau này ta sẽ nhờ trợ lý kể chi tiết cho cháu."

Lâm Chúng rất sáng suốt, nhanh chóng bước tới nhận tài liệu, sau khi quay lại bên cạnh Bạc Việt Minh, anh mở nó ra và xem qua tên được in to bên trên: "Thể thao Olympic mới ở Ôn thành?"

Bạc Việt Minh hơi cau mày khi nghe đến tên của dự án tương đối xa lạ này.

Ôn thành?

Đây không phải hạng mục ở Đế Kinh sao?

Bạc lão gia tử dường như đã nhận ra sự nghi vẫn của gắn và hiếm khi có đủ kiên nhẫn để chủ động giải thích: "Ôn thành sẽ tổ chức một cuộc thi cho trẻ quốc tế vào cuối năm nay, chúng ta dự định nhân cơ hội này để mở rộng quỹ xây dựng và xây dựng một khu trung tâm thể thao mới."

Trong kế hoạch đấu thầu sơ bộ, trung tâm thể thao có diện tích khoảng 80.000 mét vuông, kinh phí đầu tư 40 tỷ đồng, nếu chúng ta có thể hợp tác thành công với các bộ phận liên quan và nửa nhận thầu dự án này, vậy trong tương lai lợi nhuận không cần nói cũng biết.

"Bà nội của cháu luôn có kế hoạch mở rộng hoạt động kinh doanh của Bạc gia ra vùng ven biển, bà ấy đã đích thân cử tổng phụ trách và đội ngũ nòng cốt của dự án này đến Ôn thành bốn tháng trước."

Không lâu sau, Bạc Phái Chi ngoài ý muốn đổ bệnh nằm liệt trên giường.

"Một tuần trước, người tổng phụ trách bỏ gánh đột nhiên trốn việc không làm, bây giờ chỉ còn hai tháng nữa là đến thời điểm đấu thầu, từ bỏ cũng không đáng, nhưng đúng là không phải ai cũng có thể đảm nhận được công trình lớn này."

Bạc lão gia tử lại uống một ngụm trà nóng, rất thấm thía nói: "Em gái cháu nói đúng, cháu là người có năng lực, không nên chỉ vì thị lực mà ở lì trong nhà, kẻo người ngoài nói ta thiên vị đại phòng, coi thường cháu và nhị phòng."

"Ta đã suy nghĩ rồi, chỉ có công trình này giao cho cháu, ta mới yên tâm, bà nội của cháu cũng vậy."

Bạc lão gia tử nhìn như khoan dung mà bổ sung: "Đương nhiên, cháu cũng không cần phải cảm thấy áp lực, nếu dự án này có thể thành công thì cháu sẽ là người đóng góp lớn nhất, nếu không thành công thì chi phí bồi thường thiệt hại sẽ được tính vào tập đoàn."

"..."

Bạc Việt Minh trầm mặc không nói.

Chỉ còn hai tháng nữa, để hắn tiếp quản một dự án lớn hơn nữa bên trong còn mớ cục diện rối rắm? Địa điểm còn rất xa tận Ôn thành? Rõ ràng là có ý định đuổi hắn ra ngoài.

Phàm là hắn muốn cố ý thoái thác, thì những tin đồn bên ngoài có thể sẽ đổi chiều——

Không phải Bạc lão gia tử cố tình thiên vị mà rõ ràng là được giao một dự án lớn, lợi nhuận không nhỏ, nhưng Bạc nhị thiếu gia không thích và không muốn nhận.

Bạc lão gia tử nhìn sắc mặt hắn: "Việt Minh, cháu nghĩ thế nào?"

Bạc Việt Minh cười nói: "Ông nội, ông muốn cháu khi nào thì đi?"

"Tất nhiên là càng nhanh càng tốt, nếu không có việc gì thì ngày mai xuất phát là ổn?"

Bạc lão gia tử nhìn như dò hỏi, trên thực tế ông ta đang cầm chủ ý: " Nếu trì hoãn thêm một ngày nữa có thể ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, khi cháu đến Ôn Thành, sẽ có người liên lạc với cháu."

Lâm Chúng khẽ cau mày, cảm thấy bất bình thay cho ông chủ nhà mình.

Bạc Việt Minh ở bên cạnh bình tĩnh đáp: "Được, vậy cháu về chuẩn bị."

Không lâu sau, cửa thư phòng lại đóng lại.

Lúc này Lão Thần lại đi lên, rót thêm tách trà cho Bạc lão gia tử: "Lão gia tử, một công trình lớn như Ôn Thành giao cho Nhị thiếu gia, nếu hắn thành công thì không phải..."

"Thành công?"

Trong mắt Bạc lão gia tử vẩn đục hiện lên khôn khéo: "Cường long không thể áp được địa đầu xà, ông cảm thấy xí nghiệp địa phương cạnh tranh với nhau sẽ cho tập đoàn ngoại lại một cơ hội sao?"

"Sở dĩ người tổng phụ trách dự án bỏ chạy, có tám chín phần là gặp phiền toái, trốn hay ở cũng không xong, mượn cái dự án này để nó đi Ôn thành nghỉ ngơi hai ba tháng, để cho hai ba con Lập Huy và Quan Thành đủ không gian để làm chuyện lớn hơn."

Về phần những người khác ở nhị phòng——

Con trai thứ đã lụi tàn từ lâu, cháu trai lại ham chơi, người duy nhất có chút khí phách chính là Bạc Kiều, nếu cô muốn có một vị trí trong tập đoàn thì cho cô một vị trí đi, dù sao cô cũng chỉ là một cô bé non nớt mà thôi... Làm sao có thể chịu đựng được mấy cơn bão này?

Khi đại phòng đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát tất cả cổ đông của tập đoàn và các nhân viên cũ của Bạc Phái, thì gia đình này và tập đoàn này đều sẽ theo họ của ông ta.

Ông ta họ Thành, tên là Thành Ngưỡng Sơn, ông ta sẽ không còn là " Bạc lão gia tử" trong miệng người ngoài nữa!

...

"Meo~ meo ô!"

Tham Trường ngửi được mùi bánh tart trứng, dùng sức lay cánh tay chủ nhân mình, cố gắng muốn nếm thử chút vị ngon ngọt từ bánh.

Đáng tiếc, sự chú ý của Bùi Ý hoàn toàn không có ở đó, cậu cứ nhìn về hướng cửa biệt thự, trong lòng mơ hồ nói thầm——

Đã gần một tiếng đồng hồ kể từ khi Bạc lão gia tử gọi Bạc Việt Minh tới nhà chính, sao đến bây giờ hắn vẫn chưa quay lại?

Phải chăng vụ đánh lén Bạc Quan Thành đã bị bại lộ? Đối phương hẳn là đang hứng chịu cơn thịnh lộ từ Bạc lão gia tử đi?

Bùi Ý càng nghĩ càng cảm thấy có loại khả năng này, ngay cả bánh tart trứng mà cậu đã từng ăn vui vẻ giờ cũng mất đi sức hấp dẫn.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ xuất hiện hai bóng người quen thuộc, Bùi Ý nhanh chóng nhét nửa chiếc bánh tart trứng còn lại vào miệng, vỗ nhẹ hai tay rồi lao tới.

"Huhh!"

Mới vừa bước vào cửa, Bạc Việt Minh đã nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Ý, đôi má căng phồng lên rất đáng yêu.

Bạc Việt Minh bất đắc dĩ: "Emmuốn nói cái gì?"

Bùi Ý nhanh chóng ăn miếng bánh tart trứng trong miệng, ngoan ngoãn gọi lần nữa:"Nhị ca."

Khí tức lạnh lùng của Bạc Việt Minh dần tan rã: "Làm sao vậy?"

Chú Khải cười tủm tỉm mà đi lên: "Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh nhất định là lo lắng cho cậu, vừa nãy cậu bị lão gia tử gọi đi, cậu ấy đã nóng lòng chờ đợi cậu trở về."

"..."

Bùi Ý bị mắc kẹt, hai má vô cớ có chút nóng bừng.

Lo lắng?

Cậu chờ cũng không lâu, không khoa trương như vậy đi?

Bạc Việt Minh nhìn thấy biểu tình thoáng qua của Bùi Ý, đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình cũng không tệ lắm.

Chú Khải dò hỏi: "Nhị thiếu gia, lão gia tử gọi cậu tới gặp là có việc gì quan trọng vậy?"

Lâm Chúng không nhịn được nữa, vỗ vỗ tài liệu trên tay nó: "Có chuyện gì quan trọng sao? Rõ ràng chỉ là một thủ đoạn vòng vo để hố Bạc tổng thôi!"

Chỗ nào là cháu trai?

Đúng là lão già thối tha! Thật sự là thiên vị hết phần thiên hạ!

Bùi Ý và chú Khải vừa nghe lời này liền cảm thấy không thích hợp, người sau chạy nhanh truy hỏi: "Làm sao vậy?"

"Lão gia tử giao cho tôi một cái dự án khá khó ở tỉnh khác, ngày mai tôi sẽ đi Ôn Thành, chú Khải, lát nữa giúp tôi thu dọn hành lý."

Chú Khải gật đầu, lại kinh ngạc: "...sao lại nhanh như vậy?"

Bùi Ý im lặng không lên tiếng, nội tâm đồng dạng cảm thấy khó hiểu ——

Trong nguyên tác hình không có tình tiết này thì phải? Chẳng lẽ một số tình tiết không quan trọng đã bị bỏ qua vì Bạc Việt Minh không phải nhân vật chính? Hoặc có thể chính lời nói của Bạc Kiều trong bữa tiệc gia đình đã thay đổi cốt truyện?

Dù sao thì Bạc lão gia tử đột nhiên muốn Bạc Việt Minh đến Ôn Thành? Đó chắc chắn không phải là một chuyện tốt!

Bạc Việt Minh lại dặn dò: "Đúng rồi, bảo lão Phó chuẩn bị xe, tôi muốn đi một chuyến đến Minh Khê công quán."

Ánh mắt chú Khải thay đổi, ông nhanh chóng đáp lại và đi chuẩn bị.

"..."

Minh Khê công quán?

Sự chú ý của Bùi Ý bị phân tán trong giây lát.

Cậu cảm thấy nơi này quen quen nhưng lại không nhớ mình đã nghe thấy nó ở đâu.

Bạc Việt Minh chợt hỏi: "Bùi Ý, em có muốn đi cùng tôi không?"

Bùi Ý đang có ý này, ngoan ngoãn gật đầu: "Có ạ!"

...

Một giờ sau, xe đã đến nơi.

Bùi Ý nhìn chằm chằm vào kết cấu tòa nhà trước mặt và cuối cùng đã nhớ ra——

Minh Khê công quán, là một bệnh viện y tế cao cấp dành cho những người giàu, trong nguyên tác, Bạc lão phu nhân đã sống ở nơi này để chữa bệnh và phục hồi sức khỏe, sau khi hôn mê xuất huyết não.

Bạc Việt Minh mang theo Bùi Ý vào một biệt thự độc lập, nhân viên bảo vệ ở cửa lập tức tới nghênh đón: "Nhị thiếu gia."

"Dì Tống đâu?"

"Ở bên trong chăm sóc lão phu nhân." Bảo vệ mở cửa cho bọn họ, chủ động báo cáo hành trình: "Tôi vừa đổi thuốc bổ sung dinh dưỡng cho lão phu nhân."

Đoàn người bước vào phòng trong.

Tuy bề ngoài trông giống như một tòa biệt thự nhưng bên trong lại có đầy đủ thiết bị y tế tiện nghi.

Sau khi nhìn thấy Bạc Việt Minh, dì Tống, người chịu trách nhiệm chăm sóc Bạc lão phụ nhân, nhanh chóng đến gần: "Nhị thiếu gia, sao hôm nay đột nhiên muốn tới đây?"

Dì nhìn gương mặt ngoan ngoãn xa lạ bên cạnh, đoán được thân phận Bùi Ý: "Đây có phải là ' tiểu tiên sinh ' mà A Khải hay gọi đi? Lớn lên thật ngoan."

"Đúng vậy."

Bạc Việt Minh lợi dụng lúc này nắm lấy Bùi Ý đang nắm lấy góc quần áo mình, không tiết lộ tình trạng mắt của mình cho mọi người biết: "Dì Tống, tôi đưa em ấy vào xem bà nội."

"Được."

Dì Tống dẫn bọn họ vào "Phòng bệnh".

Bùi Ý vừa vào cửa liền thấy Bạc lão phu nhân nằm trên giường ——

Vì nằm liệt giường, hôn mê lâu ngày nên hai bên má bà gầy đến mức hóp lại, sắc mặt càng tái nhợt, không còn chút máu, mái tóc cắt ngắn xen lẫn những sợi tóc bạc trắng khiến bà trông già đi rất nhiều.

Dù vậy, ngu quan Bạc lão phu nhân như cũ xuất chúng, bà đã ngoài bảy mươi, nếp nhăn ở khóe mắt ít hơn nhiều so với người cùng tuổi, có thể mơ hồ thoáng thấy phong thái của bà khi còn trẻ.

Bạc Việt Minh và Bùi Ý ngồi bên sườn giường bệnh.

Dì Tống và Lâm Chúng liếc nhau, song song đi ra ngoài, cửa "Phòng bệnh" nhẹ nhàng khép lại.

Qua cặp kính đen, Bạc Việt Minh mò mẫm cầm tay Bạc lão phu nhân thì thầm: "Bà ơi, cháu đã đến rồi."

Một câu nói đơn giản, bộc lộ một sức nặng chưa từng có.

Chỉ khi người trước mặt là Bạc lão phu nhân, người đã nuôi nấng hắn từ nhỏ, hắn mới dỡ xuống hết cảnh giác, không còn giả vờ thờ ơ lãnh đạm.

"..."

Bùi Ý nhận thấy những thay đổi của Bạc Việt Minh lặng lẽ làm bạn bên cạnh hắn.

Ước chừng qua một phút.

Bạc Việt Minh mới thong thả bình tĩnh mà đã mở miệng: "Bùi Ý, năm tôi 6 tuổi bị ' đưa ' đến nhà họ Bạc."

Hắn biết Bùi Ý có thể hiểu được, cho dù biết đối phương giả ngu, nhưng hắn vẫn sẵn sàng nhân cơ hội này để kể lại thân thế của mình cho cậu.

Bạc Việt Minh vĩnh viễn nhớ rõ, chính mình bị trên " dì " trên danh nghĩa, mạnh mẽ kéo hắn xông vào tầm nhìn của mọi người trong nhà họ Bạc——

Ngày hôm đó, sự xuất hiện của hắn đã phá vỡ hoàn toàn không khí vui vẻ của bữa tiệc.

Bạc Lập Hồng hoàn toàn không nhận ra con trai mình, trước khi bảo vệ đến, ông ta đã nắm lấy tay hắn cố gắng kéo hắn ra khỏi phòng tiệc trước sự chứng kiến ​​​​của mọi người.

Đối mặt với "con ngoài giá thú" bất ngờ của chồng, Tiết Mẫn hét lên điên cuồng tra hỏi.

Bà ta nhầm người "dì" trên danh nghĩa thành tiểu tam mất kiểm soát ngay tại chỗ, một cuộc ẩu đả nổ ra, ngay cả Bạc Việt Minh cũng bị tát nhầm.

So với Bạc Vọng nhỏ hơn hắn hai tuổi đã chịu ảnh hưởng với ba mẹ, trực tiếp xông lên lấy món đồ chơi đập hắn.

Về phần đại phòng, họ có vẻ như đang cố gắng can thiệp, nhưng kỳ thật chủ đang xem diễn ——

Đúng là bởi vì Bạc Lập Huy âm thầm xúi giục, người bạn của dì kia mới có thể dẫn hắn vào sảnh tiệc thành công.

Bạc Việt Minh lúc đó mới sáu tuổi, chỉ cần dựa vào cảnh tượng này cũng có thể cảm nhận được mối quan hệ phức tạp trong gia đình này.

Bị mẹ ruột vứt bỏ, bị ba ruột phủ nhận, thậm chí còn bị vợ con của ba mắng mỏ, hành hung.

"Tôi nhìn ra, trong nhà này không có người hoan nghênh tôi, nhưng khi đó tôi không hiểu tiếng Trung, không thể bày tỏ mong muốn của mình."

Bạc Việt Minh không thích nơi xa hoa này, hắn muốn trở về quê hương của mình ở nước ngoài, mặc dù mẹ hắn sớm đã không thấy bóng dáng nhưng hắn vẫn tìm được một con mèo con làm bạn.

Ít nhất, mèo con sẽ không đánh hắn.

"Ngay sau đó, bà nội, người đang nghỉ ngơi trong phòng VIP, nghe tin liền vội vàng quay lại, Bà nhanh chóng giải quyết, dễ dàng dừng trò hề hỗn loạn này lại."

Trong ấn tượng Bạc Việt Minh Bạc lão phu nhân rất mạnh mẽ, lý trí, bình tĩnh, có uy nghiêm khiến mọi người trong phòng phải khiếp sợ.

Khi đó bà chỉ nhìn Bạc Việt Minh hai lần, trực tiếp để cho trợ lý Cao Khải lấy mẫu đi làm xét nghiệm ADN, kết quả giám định như thế nào, không cần nói cũng biết.

"Sau đó, dì đưa tôi về Trung Quốc đã nhận một khoản phí bồi thường từ nhà họ Bạc rồi ung dung rời đi, tôi bị xếp vào một căn phòng xa lạ, người mà tôi thường thấy là một giáo viên song ngữ thường xuyên dạy tôi."

Ngoài ra, mỗi ngày ba bữa chỉ có người làm đưa cơm cho Bạc Việt Minh.

"Có lần người làm quên khóa cửa, nên tôi trộm lẻn ra ngoài, nghe lỏm được cuộc trò chuyện của họ, bọn họ chế nhạo tôi là 'con ngoài giá thú', ' tên cẩu tạp chủng '."

Đó là lần đầu tiên Bạc Việt Minh nhận ra thân phận của mình trong mắt người ngoài, và cũng là lần đầu tiên hắn hiểu——

Mặc dù mỗi người đều không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng sẽ có những xuất thân của nhiều người được chú định sẽ bị trào phúng định tội.

"..."

Khi Bùi Ý nghe thấy câu nói đầy bình tĩnh của Bạc Việt Minh, trong lòng cậu trở nên phức tạp hơn.

Đây là một câu chuyện mà cậu không biết và cũng chưa được đề cập trong nguyên tác, nhưng đó là trải nghiệm thực sự của cá nhân Bạc Việt Minh trên con đường trưởng thành của hắn.

"Sau này, tôi dần hiểu ra mối quan hệ trong gia đình này, tôi biết được rằng Bạc Kiều và Bạc Vọng là anh em cùng ba khác mẹ trên danh nghĩa, và tôi cũng hiểu được sự xuất hiện của tôi đã phá hủy đi hạnh phúc của gia đình bốn người bọn họ."

Tình yêu ân oán của b mẹ đã tạo thành hắn, Bạc Việt Minh không dám nói xuất thân của mình không sai, nhưng hắn đã cố gắng dùng khả năng thu nhỏ sự tồn tại của chính mình lại, không làm tổn hại đến những người khác.

Từ lúc đó trở đi, Bạc Vọng dù có trêu chọc hắn đến mấy cũng vẫn chịu đựng mà không nói một lời.

Trong khoảng hai tháng, Bạc Việt minh đã thông thạo tiếng Trung, hắn đã gặp lại Bạc lão phu nhân.

"Vốn tưởng rằng bà nội sẽ giống những người khác trong nhà họ Bạc chán ghét tôi, nhưng bà nói rằng bà đã điều tra rõ ràng, rồi phát hiện ra rằng người gây ra tất cả những chuyện sai trái này chính là Bạc Lập Hồng."

Là ông ta bội tình bạc nghĩa, giấu mà không nói dẫn đến kết quả này.

Bạc lão phu nhân còn nói, nếu là sớm biết rằng Bạc Lập Hồng ở đại học còn có bạn gái, còn có con trai, bà căn bản sẽ không cho phép đối phương đi " gây họa " cho tiểu thư nhà họ Tiết.

"Bà biết rằng tôi không thể nào hòa nhập vào cuộc sống của gia đình bốn người bên nhị phòng nên bà quyết định đưa tôi theo tự mình nuôi dạy."

Mấy năm nay, Bạc Việt Minh đã nỗ lực hết mình để không làm lão nhân gia thất vọng, hắn chưa bao giờ tham lam bất kỳ lợi nhuận nào trong các dự án mà mình đảm nhận.

Tất nhiên, những người khác sẽ không tin điều này.

Bởi vì trong mắt bọn họ, Bạc Việt Minh được lão phu nhân yêu quý mới là người được lợi lớn nhất.

Nghe đến đây đáy mắt Bùi Ý thoảng qua một tia không tán đồng, từ góc độ của một người ngoài cuộc như cậu——

Bạc lão phu nhân muốn cường cả đời, sao có thể sẽ nhìn không ra phẩm hạnh tốt xấu, năng lực cao thấp của đám con cháu này?

Trong thời gian bà làm chủ tịch, hai người con trai của bà đều có công ty chi nhánh, hai cháu trai lớn sau khi tốt nghiệp đều làm tổng giám đốc của tập đoàn, đây chẳng phải là sự đối xử công bằng sao?

Còn việc đã làm được bao nhiêu dự án và đạt được bao nhiêu thành tựu, chẳng phải là dựa vào năng lực cá nhân sao?

Bạc Việt Minh lộ ra một tia ít có cười khổ: "Bọn họ luôn có ác ý suy đoán những hành vi trong công việc, dùng kính lúp tìm ra lỗi lầm của tôi, không tiếc công sức kéo tôi xuống ngựa."

Khoảnh khắc Bạc Việt Minh mất đi thị lực, với tư cách là người thân, có lẽ bọn họ là người cười to hơn bất kỳ ai khác sau lưng hắn.

"..."

Bùi Ý có thể nhìn thấy áp lực của Bạc Việt Min, trong lòng cậu cảm thấy đau mà không rõ nguyên nhân.

Cậu không có nhiều kinh nghiệm đi an ủi người khác, lại sợ tiết lộ bí mật của mình, nên đành phải vỗ nhẹ vào cổ tay Bạc Việt Minh: " Bà nội sẽ ổn, nhị ca cũng ổn."

Từng câu từng chữ, vô cùng nghiêm túc, tựa như câu mà hắn đã từng nghe qua:

—— đừng không vui, mắt sẽ ổn thôi.

—— đừng sợ, nhị ca là người tốt nhất trên thế giới này.

Lời an ủi đó tất cả đều hóa thành một dòng nước ấm, yên lặng rót vào máu Bạc Việt Minh, cùng nhịp đập với trái tim hắn, hắn biết rằng Bùi Ý sẽ hiểu và bao dung mọi thứ về hắn.

Đôi mắt xanh ẩn dưới tròng kính của Bạc Việt Minh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, cầm lấy tay cậu nói: "Em mới là tốt nhất."

"..."

Trong giọng nói dịu dàng mang theo một tia sủng nịch mơ hồ.

Bùi Ý không dự đoán được Bạc Việt Minh trái lại sẽ khẳng định cậu, đột nhiên có chút phản ứng không kịp.

Lông mi cậu khẽ run rẩy, lỗ tai với cổ đều hiện ra hồng nhạt không được phát hiện, đáng yêu đến mức muốn để người ta tới xoa nắn một phen.

Bạc Việt Minh miễn cưỡng nhịn xuống xúc động, khẽ thở dài một hơi: "Em đi ra ngoài chơi một lát đi? Để dì Tống lấy đồ ăn cho."

Ngày mai phải xuất phát đi bên ngoài tỉnh, hắn muốn dành chút thời gian với Bạc lão phu nhân.

Bùi Ý nghe thấy lời này, nhanh chóng bỏ qua chút ngượng ngùng, gật đầu rồi đi ra ngoài.

Cửa "Phòng bệnh" một lần nữa khép lại.

Bạc Việt Minh xác nhận Bùi Ý không quay lại, tháo xuống ngụy trang của mình ——

Cách đây gần 4 tháng, khi đang làm việc tại tập đoàn, hắn bất ngờ nhận được cuộc gọi từ chú Khải, thông báo rằng Bạc lão phu nhân bị xuất huyết não đột ngột hiện đang được điều trị tại bệnh viện.

May mắn cứu kịp thời, đối phương mới nhặt về một cái mạng, nhưng sau khi phẫu thuật vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

Ngày càng kéo dài, tình huống càng không trở nên lạc quan.

Bất chấp sự phản đối của nhà họ Bạc, Bạc Việt mình đã cưỡng chế chuyển Bạc lão phu nhân đến nơi này để tiếp tục điều trị và chăm sóc.

Về phần nguyên do căn bản duy nhất, chính là bởi vì trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái —— thân thể Bạc lão phu nhân hàng năm đều được kiểm tra định kỳ, mọi chỉ số đều luôn khỏe mạnh, sao có thể ngã ở nhà một cách khó hiểu được?

Nhưng trước khi điều tra sâu hơn, một vụ tai nạn xe bất ngờ cướp đi thị lực của Bạc Việt Minh.

Cũng may trời không tuyệt đường người.

Cách đây một tháng rưỡi, Bạc lão phu nhân đang hôn mê đột nhiên tỉnh táo, mở mắt được, tuy chưa nói được nhưng có thể diễn đạt chỉ bằng một cái chớp mắt nhẹ và cử động đầu ngón tay.

Biết được đôi mắt Bạc Việt Minh bị thương tổn, phản ứng dao động của bà là lớn nhất.

Hạn chế duy nhất là Bạc lão phu nhân mỗi lần thức dậy không lâu, nửa tháng trước, dì Tống thay mặt Bạc Việt Minh hỏi bà khi bà tỉnh dậy——

"Có phải có người làm hại bà hay không?"

Bạc lão phu nhân rất rõ ràng mà có phản ứng.

Bạc Việt Minh qua điện thoại biết được chuyện này, về phần hắn nghi ngờ mục tiêu thì đã rõ ràng.

"Bà nội, bà muốn cường cả đời, bà không thể thua ở nơi này được." Bạc Việt Minh một lần nữa năm lấy bàn tay khô gầy của Bạc lão phu nhân: "Cháu thề, kết cục của bọn họ sẽ không được tốt."

"Còn có, mắt cháu đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại cũng có người bên cạnh cháu, bà cũng đừng nhớ cháu quá."

"..."

Nằm ở trên giường bệnh Bạc lão phu nhân như cũ không tỉnh lại, nhưng đầu ngón tay đã khẽ cử động.

- -

Bùi Ý đang ngồi trên ghế sofa bên ngoài, bưng bát salad trái cây do dì Tống đặc biệt chuẩn bị cho cậu, cậu vừa mới mới biết được ——

Chú Khải và dì Tống là vợ chồng, ban đầu đều là đi theo bên người Bạc lão phu nhân làm việc, nói được trắng ra, bọn họ đối với Bạc Việt Minh chính là ba mẹ, trưởng bối chăm sóc con cái.

Chú Khải lén nói về Bùi Ý không ít lời hay ý đẹp, dì Tống hôm nay ngay từ ánh mắt đầu tiên đã rất thích cậu.

"Cậu chủ, ăn nhiều một chút, hôm nay hai người tới nhanh quá dì không có thời gian chuẩn bị, chờ lần sau, dì tự mình làm cho cậu bánh kem nhỏ mang về nhà ăn, lão Khải nhà dì học lỏm mấy công thức từ dì ra đấy."

Ánh mắt Bùi Ý sáng ngời, cắn nửa miếng táo: "Vâng ạ!"

Vừa có tiếng trả lời, Bạc Việt Minh bước ra khỏi "phòng" nói: "Lâm Chúng."

Ba người ngồi trong phòng khách nhìn thấy hắn di chuyển chậm rãi, thận trọng dò dẫm, đều đồng loạt đứng dậy.

Nhưng người được gọi là Lâm Chúng đến nhanh nhất giúp đỡ hắn.

"Nhị thiếu gia."

"Lập tức thuê một đội bảo vệ tư nhân đáng tin cậy, tiền không phải là vấn đề, nhưng cần phải xác nhận rằng bọn họ không có tâm tư xấu xa, từ hôm nay trở đi, khu vực xung quanh công quán và biệt thự sẽ được canh gác nghiêm ngặt."

Ngày mai hắn phải đi Ôn thành, Bạc Việt Minh phải đảm bảo rằng không ai có thể làm hại Bạc lão phu nhân khi hắn rời khỏi Đế Kinh.

Bùi Ý đại khái đoán được ý nghĩ của Bạc Việt Minh, trong đầu đột nhiên hiện lên một người.

Cậu vội vàng ngẩng đầu lại gần, cố gắng ra ám chỉ: "Nhị ca!"

"Sao vậy?"

Vừa dứt lời, Bạc Việt Minh đã nắm bắt được sóng não mà nhóc mèo con muốn biểu đạt.

Hắn cũng nghĩ tới một người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.