Chương trước
Chương sau
Cửa nhà đóng lại thật mạnh, tất cả Người làm đều bị đuổi hết ra ngoài.

Bạc Lập Hồng đã chịu đựng suốt chặng đường trở về biệt thự, tức giận cuối cùng cũng bộc phát: "Bạc Kiều! mày vừa nói gì trước mặt ông nội mày ở nhà chính! Bữa tối đang vui vẻ bị mày làm ra cái dạng gì rồi?"

Bởi vì Bạc Kiều ở trên bàn cơm nói chuyện, làm Bạc lão gia tử tức giận đến mức tim đập dữ dội, ông nhanh chóng kết thúc bữa tiệc gia đình bằng cách giả vờ không khỏe.

Ngoại trừ ba con Bạc Lập Huy và Bạc Quan Thành, những người còn lại đều bị đuổi ra khỏi nhà chính.

Trước khi đi Bạc Lập Hồng muốn bày tỏ quan tâm, kết quả Bạc lão gia tử trầm mặt nói lời nặng nhẹ với ông ta, rồi đuổi ra ngoài, chỉ để lại hai ba con Bạc Lập Huy và Bạc Quan Thành.

Tiết Mẫn thấy chồng tức giận, bà lập tức đứng ra bênh vực cô: "Được rồi vừa nãy trên bàn ăn tại sao anh không ngăn con bé lại, đến bây giờ về nhà lại quát mắng con bé!"

Lời tuy như thế, bà vẫn không đồng tình với lời nói của Bạc Kiều trên bàn ăn.

Tiếng xe lăn vang lên.

Bác Vọng bị gãy xương không thể cử động đi ra khỏi phòng trò chơi ở tầng một, mặt đầy không kiên nhẫn: "Mọi người tranh cãi cái gì? Không phải tới nhà chính ăn cơm sao? Sao lại về sớm vậy?"

"Ăn cái gì mà ăn?"

Bạc Lập Hồng ngồi ở một bên sô pha, xua tay nói: "Hỏi chị mày xem nó đã làm ra chuyện tốt gì kia kìa!"

Bạc Kiều không hề quan tâm đến chỉ trích giận dữ của ba mình, cô nhàn nhã rót cho mình một ly champagne, chậm rãi mà nhấp nháp.

Bạc Vọng ghét nhất loại cảm giác "không rõ ràng" này, nhíu mày thúc giục: "Mẹ, mẹ nói cho con biết đi."

Tiết Mẫn từ trước đến nay đều rất yêu thương con trai mình, cho nên khi thấy cậu ta đặt câu hỏi, đại khái kể lại chuyện xảy ra trong bữa tiệc.

"Mẹ nó, cái gì cơ?"

Bạc Vọng nghe Tiết Mẫn thuật lại, đột nhiên kích động đứng lên, lại bởi vì chân trái gãy xương chưa lành, ngã từ trên xe xuống đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Tiết Mẫn vội vàng ổn định hắn: "Ai da, con cẩn thận một chút."

Bạc Vọng hút một ngụm khí lạnh, không vui mà hướng mắt về người chị song sinh quát: "Bạc Kiều, chị có bệnh hả! Tên cẩu tạp chủng kia nói gì với chị mà chị lại nói tốt cho nó như vậy? Tôi chỉ ước gì ông nội đuổi tên mù đó ra khỏi nhà họ Bạc gia!"

"..."

Bạc Lập Hồng bị mắng thành "cẩu" nhíu mày, giọng điệu không tốt: "Mày không nói chuyện đàng hoàng được à?"

Tiết Mẫn nói tiếp: "Được rồi, hai ba con đừng tranh cãi về vấn đề này nữa, Kiều Kiều lần này đã làm chuyện không đúng mực, chúng ta ít nhất cũng nên đi xin lỗi hà tất lại làm cho đại phòng và lão gia tử không vui?"

"Nói chứ Quan Thành so với Bạc Việt Minh tốt hơn rất nhiều, ít nhất thằng bé nghĩ đến con trai chúng ta, từ nhỏ đến lớn chưa tranh giành cái gì."

Bạc Vọng gật đầu: "Anh họ so với tên mù kia tốt hơn nhiều."

—— cạch!

Bạc Kiều dùng sức đặt ly rượu xuống, liếc nhìn từng khuôn mặt của ba người thân thiết nhất: "Ba, mẹ, đầu óc Bạc Vọng từ nhỏ đã ngu rồi thì không sao, hai người còn đi theo hồ đồ theo nó!"

Sắc mặt Bạc Vọng thay đổi: "Ai ngu?"

Bạc Kiều nhìn hắn, trực tiếp áp chế huyết mạch: "Câm miệng!"

Ba người bị cô lớn giọng có chút ngơ ngẩn.

Bạc Kiều đến gần, không khách sáo nói: "Con hỏi hai người, thời điểm bà nội làm chủ trong nhà? Ba có dám chắc ông nội không hề có chút thiên vị nào không?"

"..."

Sắc mặt Bạc Lập Hồng hơi thay đổi.

So với người hướng về thời đại mới như Bạc lão phu nhân, Bạc lão gia tử ở rể mới là người cổ hủ từ trong xương cốt. Mặc dù đều là con trai, nhưng đối phương càng yêu thích con trả cả Bạc Lập Huy hơn.

Chỉ là ban đầu Bạc lão phu nhân đã từng nắm quyền, Bạc lão gia tử không dám bộc lộ thiên vị của mình ra bên ngoài.

Nhưng từ sau khi Bạc lão phu nhân sinh bệnh nằm viện, cán cân ban đầu trong nhà dần nghiêng đi.

Bạc Kiều nhìn ông ta trầm mặc biết được đáp án, tiếp tục ép hỏi: "Con hỏi lại hai người, dựa theo tình hình trước mắt có xu thế tiếp tục đi xuống, mười tám năm nữa, nhà họ Bạc sẽ đến phiên ai nắm quyền?"

"Bây giờ nhị phòng đã không còn chỗ đứng trong tập toàn, ba thật sự cho rằng sau này chúng ta còn có thể thừa kế tài sản của nhà họ Bạc sao? Kể cả anh em ruột thịt còn có thể tính sổ với nhau, ba, ba không hiểu sao?"

Bạc Lập Hồng im lặng không nói.

Tiết Mẫn cũng xuất thân từ một gia đình hào môn mơ hồ có chút dao động: "Không, không đâu, bác và anh họ con nhìn có vẻ rất dễ ở chung."

"Dễ ở chung? Bọn họ trên mặt treo lên nụ cười, nhưng ai biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì?"

"Nếu hai cha con bọn họ thật sự dễ ở chung, vậy anh hai tai nạn xe không bao lâu? Bọn họ đã sắp xếp một cuộc liên hôn? Còn tìm cậu thiếu gia không thông minh của nhà họ Bùi? Đây không phải là tính toán rất lâu rồi đi, hai người có bao giờ nghĩ đến việc này không?"

Nhục nhã là một chuyện.

Muốn chặt đứt hắn cùng với thế hệ đời sau, mới là quan trọng nhất.

"Lại nói đến anh ấy, cho dù xuất thân của anh hai không chiếm được tình cảm của hai người, nhưng anh ấy cũng là cốt nhục của ba mà phải không? Kết quả thế nào? Hộ nhân đại sự của anh ấy là ông nội và bác làm chủ, cùng nhà họ Bùi hợp tác thương nghiệp, lợi ích cũng là đại phòng tiếp nhận."

"Thời cổ đại bán con trai, bán thân lấy tiền đều giao cho ba mẹ, vậy cho những người bên họ hàng thì sao?"

Bạc Lập Hồng và vợ mình liếc nhau, sắc mặt hai người đều trở nên ngưng trọng.

Đúng vậy.

Bọn họ chỉ biết bỏ qua Bạc Việt Minh, kết quả đã quên mối quan hệ lợi hại này!

"Hai người có biết cái dự án đức thương kia, nếu không thất bại, đại phòng có thể kiếm bao nhiêu tiền không?"

Bạc Kiều dùng ngón tay khoa tay múa chân ra một con số khoa trương, Tiết Mẫn vốn quen nhìn thấy nhiều tiền bạc đều bị dọa nhảy dựng: "Kiều Kiều, con biết những điều này ở đâu?"

Bạc Kiều cũng không giấu giếm: "Cậu nói cho con."

Nhà mẹ đẻ Tiết Mẫn, nhà họ Tiết làm nghề kinh doanh liên quan đến kiến trúc, một số chuyện chỉ cần tra hỏi một chút là có thể đoán được đại khái.

"Chỉ vì anh hai có năng lực được bà nội coi trọng, nên anh ấy bị coi như cái gai trong mắt, bọn họ muốn nhổ cỏ tận gốc khi có chuyện xảy ra với anh ấy."

"Anh hai dù có khó ưa đến đâu thì trong mắt người ngoài vẫn là đại diện cho nhị phòng chúng ta."

"Thay vì nói con đang bất bình thay anh hai, còn không bằng nói là đang thay nhà mình tranh thủ đoạt lợi ích!"

Cái gì mà đại gia đình? Có thể chiếu cố một gia đình nhỏ đã không tồi rồi.

Bạc Kiều suy nghĩ rất kỹ: "Ba, con biết ba không thích quản lý mọi việc, nhưng ba và mẹ không nghĩ đến việc đó cho Bạc Vọng và con sao? nNgười khác đang nước ấm nấu ếch, con nghĩ hai người cũng bị nấu thấu rồi!"

"Nếu anh hai cầm quyền, vậy thì có thể coi là 'người thân', chỉ cần chúng ta không bỏ đá xuống giếng, như vậy nể mặt mũi bà nội, anh ấy nhất định sẽ bao dung chúng ta!"

"Nhưng vạn nhất đại phòng nắm quyền, trong tương lai không chừng vì lợi ích, bọn họ còn muốn đưa con đi liên hôn!"

Bạc Kiều dừng một chút, nhìn về phía Bạc Vọng trên xe lăn: "Thậm chí ngay cả nó cũng trở thành công cụ liên hôn, anh hai bị mù? vậy bây giờ nó thế nào?"

"..."

Vốn ban đầu Bạc Vọng không để bụng nghe thấy hai chữ " liên hôn", vẻ mặt tức khắc trở nên thập phần quái dị: "Con mẹ nó, chị đừng nói bừa, liên hôn chó má gì ở đây!"

Tiết Mẫn từ trước đến nay yêu thương cặp song sinh này.

Bà tưởng tượng đến trong tương lai có khả năng xuất hiện loại tình huống này, mặc dù việc này có khả năng xảy ra rất thấp, nhưng bà cũng cảm thấy không thể chịu nổi: "Không được, điều đó chắc chắn không thể xảy ra! Hôn nhân là chuyện lớn liên quan đến hạnh phúc, sao mẹ có thể cho phép được? Đại phòng muốn làm gì thì làm sao?"

Bạc Vọng gạt đi cảm giác lạnh lẽo do hai chữ "liên hôn" gây ra, hỏi: "Chị nói nhiều như vậy, rốt cuộc là nghĩ như thế nào?"

Tiết Mẫn đi theo hỏi: "Đúng vậy! Hôm nay trên bàn ăn hôm nay con không khách khí nói một tràng dài như vậy, để ông nội tức giận, liệu ông có để nhị phòng chúng ta nhúng tay vào công việc nội bộ của tập đoàn nữa không?"

Bạc Lập Hồng giành trước trả lời: "Ba là người quan trọng để ý đến mặt mũi, hôm nay bị Kiều Kiều ở trước mặt mọi người hỏi nhiều như vậy, thậm chí còn nói đến mẹ, cho dù ba có thiên vị ai đi nữa quá hai ngày cũng sẽ trở về bình thường."

Suy cho cùng, là người đi ở rể, ông ta sợ nhất bị người khác nói rằng mình "làm không bằng vợ".

Bạc Kiều thấy cha mình rốt cuộc đã thông suốt, vui mừng gật đầu: "Ba, ba nói đúng, hôm nay con cố ý làm vậy chỉ để đánh cược tính khí của ông nội mà thôi."

"Ngày mai con và mẹ sẽ đến gặp ông để nói chuyện, Tiểu Vọng cũng đi theo đi, lấy xương đùi ra mà bán bán thảm."

Suy cho cùng, họ cũng đều là con cháu, chỉ cần xem lão gia tử đối xử với họ như thế nào mà thôi!

Bạc Kiều kiên định tỏ thái độ: "Không thể tùy ý để đại phòng tùy ý khống chế như vậy nữa, nhà chúng ta có thể không cần nhiều, nhưng không thể đem tất cả đều chắp tay nhường lại."

...

"Meo~"

Tham Trường theo bước chân vội vã của chú Khải, nhanh chóng nhảy lên ghế sofa bên cạnh Bạc Việt Minh.

Chú Khải nhìn ngón tay Bạc Việt Minh đã bắt đầu xuất hiện bọng nước, đau lòng không thôi: "Nhị thiếu gia, cậu rõ ràng biết người hầu đó không ổn, có thể tránh được? hẳn bàn tay này đã bị đau một thời gian rồi đi."

Bạc Việt Minh ở trước mặt chú Khải không hề ngụy trang, ngón tay tê dại của hắn hơi cong lên, nói: "Không đau, tôi cũng tránh được một ít."

Chú Khải lấy ra thuốc mỡ, vừa tức giận vừa khinh thường: "Sao đại phòng lại bắt đầu dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy ngay cả ám chiêu cũng đặt ngay trên bàn?"

"Tiểu ám chiêu không chảy vào, nhưng không thể sử dụng, nếu tôi muốn trốn vậy đôi mắt sẽ không giấu được." Bạc Việt Minh trong lòng hiểu rõ, đáy mắt lạnh lẽo dần dần đông lại.

Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Thỉnh thoảng ở trước mặt người khác "bán thảm", ngược lại sẽ gia tăng tính xác thực "mắt tật không tiện" của hắn.

Chú Khải hiểu được suy nghĩ của Bạc Việt Minh, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng: "Nhị thiếu gia, chúng ta muốn giấu tới khi nào? Kết quả điều tra về vụ tai nạn xe đã có rồi sao?"

"Chú Khải, điều tôi muốn làm không chỉ là tìm ra sự thật về vụ tai nạn xe." Bạc Việt Minh nắm chặt tay trái không bị thương thành quyền, dùng sức đến khi gân xanh nổi lên mới chậm rãi buông ra: "Ông đã quên, chuyện của bà nội cũng cần phải tra."

Chú Khải nghe thấy lời này, sắc mặt cũng ngưng trọng không ít.

Suy cho cùng, vụ tai nạn xe chỉ là thiếu chứng cứ, mà người phía sau màn làm chủ sớm đã là ván đóng thuyền.

Ngay cả khi đại phòng có thể nắm quyền kiểm soát tập đoàn Bạc thị thì sao?

Lòng người không đủ để rắn nuốt voi.

Trong tương lai lợi ích lớn hơn ở trước mặt, đôi ba con Bạc Lập Huy và Bạc Quan Thành này tuyệt đối sẽ không ngừng tham lam, chờ bọn họ tiết lộ dấu vết lớn hơn ——

Bạc Việt Minh đương nhiên sẽ nhân cơ hội một lưới bắt hết, làm cho bọn họ vĩnh viễn không thể xoay người được nữa!

"Bất quá, những gì Bạc Kiều nói ở bàn ăn hôm nay..." Bạc Việt Minh đè nén cơn tức giận, đổi chủ đề: "Quả thực có chút vượt quá dự đoán của tôi."

Chú Khải đã từ Bạc Việt Minh trong miệng biết được đại khái sự tình trải qua, cảm khái nói: "Khó trách trước đó lão phu nhân nói rằng Tam tiểu thư là cháu gái duy nhất của bà ấy, khí chất giống bà ấy nhất khi còn trẻ."

"Nhị thiếu gia, tam tiểu thư như vậy là đang hướng về cậu."

Bạc Việt Minh lắc đầu, mặc cho thuốc mỡ kích thích không nhíu mày: "Con bé không phải hướng về tôi, con bé chỉ thấy rõ lợi và hại trong mối quan hệ này, không muốn nhị phòng thua quá thảm trong cuộc tranh đoạt tài sản sau này."

Tất nhiên, mỗi người đều có lợi ích riêng của mình.

Khi nói đến việc đối phó với đại phòng, Bạc Kiều thực sự có thể được coi là đồng minh của hắn bây giờ.

Chú Khải trầm mặc, rõ ràng không suy nghĩ sâu như Bạc Việt Minh.

Bạc Việt Minh liếc nhìn ngón tay đã bôi thuốc, bình tĩnh phân tích: "Nhưng như cũng tốt, Bạc Kiều có nhà họ Tiết chống lưng, nếu con bé muốn khăng khăng đi vào vũng nước đục này, với phong cách làm việc cùng tính nết của con bé, chỉ sợ đại phòng bên kia sẽ không quá dễ dàng hành động."

Chú Khải gật đầu: "Nhị thiếu gia có thể ngồi trên núi xem hổ đánh nhau, sẽ giảm bớt phiền toái đó bọn họ gây ra."

"Hy vọng vậy."

Bạc Việt Minh nhìn chú Khải dùng gạc kháng khuẩn băng vết bỏng lại, chợt nhận ra: "Bùi Ý đâu? Sao về đến nhà lại không thấy?"

"Tiểu tiên sinh mang theo Tham Trường đi ra hậu viện chơi."

Ai?

Không đúng?

Tại sao Tham Trường đã quay trở lại rồi?

Chú Khải nhận ra có điều gì đó không ổn, lúc này mới hậu tri hậu giác mà di chuyển tầm mắt ——

Hậu viện tối tăm không có một bóng người.

Chú Khải khẩn trương: "Không thấy tiểu tiên sinh về nhà, cậu ấy rốt cuộc đã đi đâu rồi?"

Bạc Việt Minh nghĩ đến Bùi Ý "phản kích" lại người hầu A Khai tại bàn ăn tối, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

Trong mắt hắn hiện lên bất đắc dĩ và khẩn trương, đứng dậy yêu cầu: "Chú Khải, ông đi cùng tôi ra ngoài một chuyến."

Chú Khải đóng lại hòm thuốc: "Đi chỗ nào?"

Bạc Việt Minh thở dài, mang theo một tia cưng chiều mà chính hắn cũng không để ý tới: "Ra ngoài bắt mèo con."

Đánh nhau gây hoạ cũng không sao, vạn nhất bị thương sẽ không tốt.

...

Màn đêm buông xuống.

Trang viên nhà họ Bạc không chỉ chiếm diện tích lớn mà còn có cây xanh tốt, thỉnh thoảng có vài con ve sầu kêu trên cành vào cuối hè.

A Khai che lại cánh tay bị bỏng của mình, nhìn xấp tiền được đưa ra, ngập ngừng đưa tay nhận lấy: "Đại thiếu gia, anh đây là có ý gì?"

Bạc Quan Thành trước mặt người khác mất đi nụ cười khiêm tốn, tàn nhẫn nó: "Cầm lấy số tiền này, thu dọn đồ đạc và rời khỏi trang viên, cậu hãy quên chuyện ngày hôm nay đi."

"..."

A Khai nắm chặt xấp tiền trong tay hơn, đột nhiên tỏ ra bất mãn: " Đại thiếu gia, trước đây anh không nói với tôi! Tôi chỉ cần làm theo mệnh lệnh của anh, hiện tại tôi làm theo, sao anh lại đuổi tôi đi?"

Lương của người làm nhà họ Bạc luôn rất tốt, nếu được giao làm công việc môi giới thì có thể kiếm được nhiều tiền hơn!

Vốn dĩ chỉ cần anh ta "vô tình" đổ trà nóng vào tay Bạc Việt Minh, Bạc Quan Thành có thể giúp anh ta lên chức, kết quả lại đảo ngược ——

Không những bị thương ở tay mà giờ còn bị mất việc?

Muốn đuổi anh ta chỉ với vài nghìn vạn? Còn không bằng cứ loanh quanh trong trang viên chờ chết nhận lương còn hơn!

Không được!

Tuyệt đối không được!

Bạc Quan Thành nhìn ra A Khai đang bất mãn tham lam, nheo mắt: "Vậy cậu muốn bao nhiêu? Cho dù cậu chạy ra tố cáo, không có chứng cứ thì ai sẽ tin? Đừng quên nơi này là nhà họ Bạc."

Thậm chí số tiền này còn được trao bằng tiền mặt.

A Khai thầm mắng một tiếng quyền thế âm hiểm, dũng cảm thương lượng: "Đại thiếu gia, anh có thể để tôi đi nếu muốn, nhưng anh phải trả cho tôi tiền viện phí và tiền bịt miệng nữa? Còn nữa phải sắp xếp một công việc ổn định cho tôi!"

"Cậu muốn bao nhiêu?"

"Năm vạn." A Khai do dự một tiếng, lại thay đổi: "Mười vạn! tôi muốn mười vạn!"

(320tr vnđ)

"..."

Bạc Quan Thành tháo kính xuống, không cười để lộ đôi mắt hiểm độc: "Hoặc là cậu cầm số tiền này rời đi trước, hai ngày nữa tôi sẽ nhờ người mang thêm cho cậu mười vạn tiền mặt và một công việc mới."

"Hoặc là số tiền này đừng nghĩ cũng khỏi nghĩ, tôi bảo đảm sẽ không để cậu rời khỏi trang viên một cách đàng hoàng."

A Khai bị kinh sợ bởi khí tràng gã tỏa ra: "Sao anh có thể bảo đảm được? Nếu anh lừa tôi thì sao?"

"Cậu có lựa chọn sao?" Bạc Quan Thành hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ thì cút cho tôi!"

"..."

Ánh mắt A Khai liên tục thay đổi.

Anh ta biết mình yếu thế, chỉ dám dưới đáy lòng mắng hai tiếng, quay người bỏ chạy như thể lòng bàn chân đang bôi dầu.

Bạc Quan Thành nhìn chằm chằm bóng người biến mất trong bóng tối, ánh mắt dần dần trở nên ngoan độc, cầm điện thoại lên bấm một dãy số.

Ngay sau đó, một tiếng khàn khàn vang lên từ đầu bên kia của điện thoại: "Ồ, Bạc đại thiếu gia, đã lâu rồi cậu không gọi cho tôi kể từ khi kẻ chết thay trong vụ tai nạn xe, phải không?"

"Giúp tôi chăm sóc một người, tên là Tằng A Khai."

Người đầu bên kia điện thoại kia suy tư hai giây, cười cười: "Được nha, tôi sẽ không tính phí gì cả, lần trước cứ coi như dịch vụ miễn phí đi kèm với tiền đi."

Bạc Quan Thành không nói gì thêm chỉ cảnh cáo: "Tốt nhất là anh nên giữ vụ tai nạn ô tô đó trong bụng, nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ không thu được kết quả tốt đâu."

Nói xong, gã không lưu tình mà cúp điện thoại.

Bạc Quan Thành thu hồi tâm tư, chậm rãi đi ra khỏi vườn hoa quả.

Gã biết rõ đạo lý "tai vách mạch rừng", dù khả năng bị phát hiện là rất nhỏ nhưng gã cũng phải cẩn thận, nên đã hẹn A Khai ở đây.

Vì cách xa nhà chính và biệt thự độc lập phía trước nên ngày thường người hầu rất ít đi qua khu vực này, ban đầu đèn đường đặt trên đường cũng có xu hướng ảm đạm.

Bạc Quan Thành đi được vài bước thì đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhưng rất nhanh.

——bộp!

Bạc Quan Thành chưa kịp quay lại kiểm tra tình hình thì đã bị đánh mạnh vào gáy, sau đó đá mạnh vào lưng dưới!

"Ah!"

Bạc Quan Thành mất trọng tâm ngã xuống đất, chiếc kính trên tay bay đi rất xa.

Cơn đau sau gáy khiến máu dâng lên, gã cảm thấy như có sao trong mắt, khiến tầm nhìn của gã thậm chí còn mờ đi, nhưng đó chưa phải là kết thúc——

Đột nhiên, một chiếc túi nhựa màu đen đầy mùi hôi thối ụp lên đầu gã, chặn hoàn toàn ánh sáng mờ ảo duy nhất trước mắt gã.

Giờ phút này, Bùi Ý chờ đã lâu, đứng phía sau Bạc Quan Thành ——

Cậu lợi dụng chú Khải bôi thuốc cho Bạc Việt minh rồi lẻn qua hàng rào ở sân sau.

Bùi Ý đã ghi nhớ vị trí biệt thự ở đại phòng, vốn tưởng rằng sau khi bắt được Bạc Quan Thành, cậu sẽ "giả điên" đánh gã một trận, để trả thù cho ấm ức hôm nay của Bạc Việt Minh.

Không ngờ cậu lại nhìn thấy đối phương đi ra ngoài trong đêm.

Bạc Quan Thành rất quen thuộc với camera giám sát các khu vực khác nhau trong trang viên, gã đi nhanh và cố tình tránh chúng.

Bùi Ý vừa thấy gã hành động liền đoán được có quỷ, nên cẩn thận theo dõi gã từ xa, may mắn là cậu nhỏ người, dễ dàng trốn tránh được khỏi tầm mắt gã mấy lần.

Bùi Ý đã kiên nhẫn ẩn nấp ở đây rất lâu.

Sau khi nhìn thấy người hầu A Khai hùng hổ rời đi, cậu đoán rằng Bạc Quan Thành sắp đi ra, còn những túi rác nhựa và thanh gỗ dầy cộm, đều là thuận tay nhặt được.

"Ai, ai?"

Bạc Quan Thành nghiến răng nghiến lợi.

Bùi Ý không nói gì mà nhanh chóng thắt nút hai bên túi nhựa.

Cậu lại cầm cây gậy gỗ dày cộm mà cậu tuỳ tay nhặt lên, vẻ giễu cợt lạnh lùng trong đáy mắt miêu tả sinh động——

Không phải bắt nạt Bạc Việt Minh nhìn không thấy sao? Không phải chủ mỗi mình gã cũng biết chơi cũng chơi ám chiêu sao?

Vì hai ba lời trào phúng cũng không đủ để khiến tên chó điên này thu liễm lại, vậy cậu phải cho gã ăn một đòn thật nặng!

Bạc Quan Thành trong túi rác suýt ngất vì mùi hôi thối, hiếm khi đại não hỗn loạn, gã theo bản năng mà nhận định người hầu A Khai giở trò quỷ.

"A Khai! Mày... Ah!"

Bùi Ý siết chặt cây gậy gỗ dày cộm trong tay, đánh Bạc Quan Thành đang cố gắng đứng dậy, cậu tàn nhẫn đánh nhanh và chính xác vào khớp gối chân và tay.

Bạc Quan Thành giống như một người mù, trong thời gian ngắn hoàn toàn không kịp phản ứng, tay chân bị gõ đến tê dại vô lực, chỉ có thể chật vật ngã xuống đất, phát ra một tiếng kêu thảm thiết không thể diễn tả được.

Ngày thường giả vờ thành quý công tử văn nhã?

Đã sớm không còn nữa tồn tại nữa rồi!

...

Toàn bộ hành trình chỉ xuất lực chứ không lên tiếng, Bùi Ý thấy không thể đánh nổi nữa liền thu thanh gỗ.

Cậu nhanh chóng chạy trở về, ném những thanh gỗ nhặt được xuống dòng sông nhân tạo bên ngoài.

Bùi Ý theo lộ trình trong trí nhớ của mình, cẩn thận tránh camera giám sát trong trang viên, không lâu sau, cậu nhìn thấy sân sau của biệt thự, trước khi cậu có thể hoàn toàn thả lỏng, cậu nghe thấy một âm thanh vui mừng ——

"Tiểu tiên sinh! Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh ở chỗ này!"

Bùi Ý tức khắc phanh gấp, thong thả xoay người.

Đứng ở góc đường cách cậu bảy tám mét, chú Khải đang đỡ Bạc Việt Minh mắt không tiện, hắn phải mất hai giây mới tìm được phương hướng, mở miệng chính là một câu: "Bùi Ý, lại đây."

"..."

Bùi Ý không tự giác mà rụt cổ lại, luôn có loại cảm giác ra cửa làm chuyện bị bắt quả tang, nhưng sau đó cậu nghĩ lại——

Cậu không những nhanh chóng xử lý loại mặt hàng như Bạc Quan Thành, toàn bộ hành trình không bị bại lộ thân phận.

Trời đất! Mình lợi hại quá đi!٩(ˊᗜˋ*)و

Tự tin và tự tin, nói đến là đến!

Bùi Ý bước nhanh chạy trở về, cười đến ngọt ngào: "Nhị ca~"

Bạc Việt Minh lợi dụng màn đêm bao phủ, hơi cụp mắt nhìn xem xét tình huống của Bùi Ý, sau khi xác nhận đối phương không có chuyện gì, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.

Vốn hắn cho rằng Bùi Ý muốn mượn cớ " nổi điên " để gây ầm ĩ với Bạc Quan Thành, không ngờ khi bên ngoài biệt thự lẫn cả bên trong lại không có động tĩnh gì.

Chính mình đã suy đoán sai, Bùi Ý lại không thấy bóng dáng, trong lòng Bạc Việt Minh tức khắc lo lắng, cũng may tìm kiếm không bao lâu, đối phương liền xuất hiện trong tầm nhìn bọn họ.

Bạc Việt Minh đương nhiên sẽ không nói nhiều như vậy, hỏi thẳng vào vấn đề, "Đi đâu?"

"Chơi."

Bùi Ý rầm rì rũ mắt, sau đó nhận ra tay mình dính rất nhiều bụi bẩn, khó chịu duỗi tay ra, sau đó cảm thấy ghét bỏ.

Bạc Việt Minh chú ý đến động tác nhỏ và ánh mắt của cậu, vội vàng quay đi, mỉm cười.

Xem đi.

Vẫn là bắt được một nhóc mèo con làm dơ người, lúc này còn ghét bỏ cả chính mình.

"Được rồi, chúng ta về nhà thôi."

Bùi Ý liên tục gật đầu, theo thói quen mà túm góc áo Bạc Việt Minh, đột nhiên nghĩ đến tay mình rất dơ lại rụt trở về: "...ầu."

Bạc Việt Minh đè nén chút tiếc nuối vì không được túm góc áo, trong nháy mắt nghe được Bùi Ý quan tâm: "Nhị ca, có đau hay không?"

Bạc Việt Min nhịn đau rất giỏi, nhưng vừa nói ra chính là một câu: "Rất đau."

Bùi Ý nhìn chằm chằm vào bàn tay băng bó của Bạc Việt Minh, đột nhiên hối hận vì lúc nãy không giẫm lên hai tay Bạc Quan Thành.

Chú Khải cười mà không nói: "Nhị thiếu gia, cậu chủ, trở về lại nói đi?"

Bạc Việt Minh gật đầu, vừa đi vừa hỏi: "Có đói không? Để phòng bếp chuẩn bị đồ ăn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.