"Tốt rồi." Hạ Húc điều chỉnh lại tư thế, bổ sung thêm: "Cô đừng tưởng rằng tôi quan tâm cô, tôi chỉ là thấy cô có tốt ý mang cho tôi bữa sáng, nên mới đến đây giúp thôi.".
Có qua có lại, anh không muốn nợ ân tình, đây là quy tắc mà Hạ Húc lập ra cho chính mình.
Nguyễn Tinh Loan ngây ngốc nhìn anh, Hạ Húc đem rác trên đất nhặt lên, sau đó lại như không có việc gì thản nhiên đi ra khỏi phòng, đến một câu ngủ ngon cũng chẳng thèm nói.
Phảng phất sự tình vừa rồi, cái gì cũng chưa từng xảy ra, hệt ảo giác như phù dung sớm nở tối tàn.
Nguyễn Tinh Loan nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, cô lập tức đứng dậy, tiến lên đem cửa phòng mình khóa trái.
-
Sáng ngày thứ hai.
Nguyễn Tinh Loan cố ý dậy từ rất sớm, lúc Hạ Húc đến, cô đã hoàn tất xong bữa sáng.
Cô đeo lên túi sách, cất bước muốn đi ra ngoài, Mai di gọi lại: "Tiểu thư, cô ngồi nghỉ ngơi một chút, chờ thiếu gia rồi cùng đi."
Nguyễn Tinh Loan đáp: "Không có việc gì, cháu có thể đi xe buýt đến trường."
Miễn khiến cho Hạ Húc cảm thấy khó chịu khi phải cùng cô đến trường học, tiếp đó lại bỏ bữa sáng, để đi một mình.
"Tiểu thư, sáng sớm, trên xe buýt có rất nhiều người." Mai di nhìn về phía Hạ Húc, anh đang từ trên lầu bước xuống: "Thiếu gia cậu nói có đúng hay không?"
Vẻ mặt Hạ Húc hờ hững, bất quá anh nhớ đến tình cảnh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ngoan/2171835/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.