Chương trước
Chương sau
"Tốt rồi." Hạ Húc điều chỉnh lại tư thế, bổ sung thêm: "Cô đừng tưởng rằng tôi quan tâm cô, tôi chỉ là thấy cô có tốt ý mang cho tôi bữa sáng, nên mới đến đây giúp thôi.".

Có qua có lại, anh không muốn nợ ân tình, đây là quy tắc mà Hạ Húc lập ra cho chính mình.

Nguyễn Tinh Loan ngây ngốc nhìn anh, Hạ Húc đem rác trên đất nhặt lên, sau đó lại như không có việc gì thản nhiên đi ra khỏi phòng, đến một câu ngủ ngon cũng chẳng thèm nói.

Phảng phất sự tình vừa rồi, cái gì cũng chưa từng xảy ra, hệt ảo giác như phù dung sớm nở tối tàn.

Nguyễn Tinh Loan nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, cô lập tức đứng dậy, tiến lên đem cửa phòng mình khóa trái.

-

Sáng ngày thứ hai.

Nguyễn Tinh Loan cố ý dậy từ rất sớm, lúc Hạ Húc đến, cô đã hoàn tất xong bữa sáng.

Cô đeo lên túi sách, cất bước muốn đi ra ngoài, Mai di gọi lại: "Tiểu thư, cô ngồi nghỉ ngơi một chút, chờ thiếu gia rồi cùng đi."

Nguyễn Tinh Loan đáp: "Không có việc gì, cháu có thể đi xe buýt đến trường."

Miễn khiến cho Hạ Húc cảm thấy khó chịu khi phải cùng cô đến trường học, tiếp đó lại bỏ bữa sáng, để đi một mình.

"Tiểu thư, sáng sớm, trên xe buýt có rất nhiều người." Mai di nhìn về phía Hạ Húc, anh đang từ trên lầu bước xuống: "Thiếu gia cậu nói có đúng hay không?"

Vẻ mặt Hạ Húc hờ hững, bất quá anh nhớ đến tình cảnh sáng sớm ngày hôm qua khi mình ngồi xe buýt đã trải qua, anh lại xoắn xuýt một hồi.

Buổi sáng trên xe buýt thực sự có rất nhiều người, hơn nữa hôm qua còn có một cái lão già, tuổi đến như vậy còn nhân lúc trên xe nhiều người đi chiếm tiện nghi của nữ sinh, hình ảnh kia thật sự quá buồn nôn.

Nghĩ nghĩ, trong lòng Hạ Húc thoáng bực bội, anh nới lỏng miệng: "Cô muốn tôi mang tiếng xấu phải không, ngồi ở chỗ đó chờ đi, nếu như bị cha tôi biết để cô một mình ngồi xe buýt đến trường, khẳng định sẽ mắng tôi một trận nên thân, cô đây là muốn hại tôi sao."

Vị đại gia nào đó đi đến cạnh bàn ăn, tiện tay cầm hai cái bánh quẩy cùng một ly sữa đậu nành sau đó nghênh ngang đi qua trước mặt của cô, nói lớn: "Không phải vừa rồi rất vội vã sao, còn đứng ngây đó làm gì?"

Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc ngồi ở hàng ghế sau, Hạ Húc bởi vì chân quá dài không thể cử động, cả người như bị trói cứng, sắc mặt càng trở nên khó nhìn hơn.

Lúc sắp đến cửa trường học, Hạ Húc đột nhiên bảo dừng xe.

Tiểu Lý thắng gấp, Nguyễn Tinh Loan va phải một phát vào thành xe.

"Thiếu gia, thế nào?" Tiểu Lý hỏi.

Hạ Húc tiện tay nhặt lên đồng phục chính mình, nhạt tiếng nói: "Về sau chú cứ đem xe đậu ở chỗ này, ban đêm cũng ở nơi đây chờ tôi."

Tiểu Lý: "Sao ạ?"

Hạ Húc vứt xuống một câu: " Ở đây ít người."

Anh không muốn người khác biết mình cùng Nguyễn Tinh Loan ở chung một chỗ.

Tiểu Lý đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, tự nhiên cũng hiểu ra được thiếu gia nhà mình là đang ngại ngùng, buồn cười nói: "Vâng, thiếu gia."

Từ trên xe bước xuống, Hạ Húc liền không thèm quan tâm cô, cất một bước dài hướng trên con đường khác đi tới.

Nguyễn Tinh Loan ngoan ngoãn từ cổng trường đi vào, đi đến lầu sáu, trên hành lang lớp học vài nữ sinh đã đứng chờ sẵn.

Trong đó một nữ sinh khi vừa nhìn thấy cô, lập tức áp sát vào nữ sinh bên cạnh nói ra: "Nguyệt Nguyệt, cô ta tới rồi."

Mấy ánh mắt hung ác lập tức rơi ở vào trên người cô, bước chân Nguyễn Tinh Loan dừng một chút, sau đó giả vờ như không có việc gì, như mọi khi cô cất bước đi vào lớp học.

Vừa bước vào, Hạ Tuyết đã nhìn cô đầy lo lắng.

Lúc cô đi ngang qua Hạ Tuyết, Hạ Tuyết liền lôi kéo ống tay áo của cô, nhắc nhở nói: "Tinh Loan, đợi tí nữa nếu có người đến tìm cậu gây phiền toái, cậu liền nhịn một chút, đừng tức giận."

Nguyễn Tinh Loan cũng đại khái đoán được người kia đến đây là muốn tìm cô gây chuyện, cô hướng ánh mắt nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.

Tiết một còn một khoảng thời gian dài mới bắt đầu, Nguyễn Tinh Loan với tay lấy ra sách tiếng Anh, muốn ôn tập lại từ đơn, liền có người đi tới dùng tay đè lại cuốn sách trên tay cô.

Cô khẽ ngẩng đầu, là mấy nữ sinh khi nãy. Cầm đầu là một nữ sinh, cực kì xinh đẹp, thái độ khiêu khích hết sức rõ ràng.

"Thông minh, thì mau đổi chỗ." Cô ta lạnh giọng cảnh cáo nói.

Nguyễn Tinh Loan ngửa mặt lên, lạnh nhạt mà đáp lời họ, giọng nói ôn nhu nhưng kiên định ——

"Nếu như tôi không đổi?"

Cả lớp đều đổ dồn ánh mắt lại đây, phía sau Hạ Tuyết, điên cuồng ra dấu hiệu với cô.

Nguyễn Tinh Loan mặt không đổi sắc, dù rất bận nhưng cô vẫn ung dung chờ đợi xem đối phương sẽ làm động tác kế tiếp gì.

Bên người Vân Nguyệt, hai nữ sinh nhìn thấy bộ dáng hùng hổ của Nguyễn Tinh Loan như vậy, mặt mày liền cau có lại, mở miệng nói lời châm chọc——

"Nha, tôi đã gặp qua rất nhiều người da mặt dày, nhưng với người mặt dày như thế này lại chưa từng thấy qua bao giờ. Đúng là có người mê muội vị trí này, thật không biết xấu hổ."

"Tôi nghe nó tâm tư của cô ta bên trong không đứng đắn, nguyên lai là thật. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, đã đánh ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Hạ Húc. Thật sự coi rằng mình ngồi vị trí này thì liền chiếm được sự quan tâm của Hạ Húc sao. Thật nực cười"

"Không học hành cho thật tốt, lại muốn bon chen làm mấy điều vô nghĩa này, hôm qua lớp vừa kiểm tra tiếng anh, không biết cô ta có thể thi được bao nhiêu ha."

Lê Tử San cùng Trâu Oánh Oánh ngươi một câu ta một lời, ngay trước mặt tất cả các bạn học, không chút e dè châm chọc Nguyễn Tinh Loan.

Hai người bọn họ là tỷ muội muội thân thiết của Vân Nguyệt, hôm qua Vân Nguyệt bởi vì vào thành phố tham gia cuộc thi ca hát, phải tạm nghỉ học, cho nên không biết việc này.

Buổi sáng khi cô ta vừa đến, Lê Tử San lập tức liền đi tìm Vân Nguyệt cáo trạng, còn thêm mắm thêm muối dặm vài câu.

Vân Nguyệt đứng giữa hai người bọn họ, mặc dù không có lên tiếng, nhưng mọi người đều biết, hai người kia bất quá là đang nói thay cô ta mà thôi.

Vân Nguyệt thích Hạ Húc, toàn bộ nhất trung đều biết điều này. Trước kia cô ta suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng cố gắng thế nào cũng đều không thể ngồi bên cạnh Hạ Húc.

Bây giờ ở đâu ngang nhiên nhảy ra một người mới đến, lại còn trở thành bạn học Hạ Húc ngồi cùng bàn, tất nhiên cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua việc này.

Bạn học vây xem thay bạn học mới lau một vệt mồ hôi, nhìn cô gái mày liễu mắt phụng, nhu thuận lại dễ thương, Nguyễn Tinh Loan khẳng định không phải là đối thủ của ba người hoa tỷ muội kia.

Hạ Tuyết nhịn không được khuyên nhủ: "Vân Nguyệt, đây là lão sư an bài, nếu cô không cao hứng, liền đi tìm lão sư đi, đừng làm khó dễ Tinh Loan."

Vân Nguyệt lạnh lùng liếc mắt, Hạ Tuyết run lên một cái, nhưng vẫn cố chấp ngẩng đầu.

Lê Tử San lạnh lùng nói: "Nơi này có phần cho cô nói chuyện sao? Đừng tưởng rằng làm ủy viên học tập nho nhỏ, thì liền đề cao bản thân. Lần trước thành tích của cô, so với Oánh Oánh còn thấp hơn mấy phần, thật là xấu hổ dùm cô nha."

Hạ Tuyết cúi thấp đầu xuống.

Cô biết thành tích của chính mình không được tốt, làm ủy viên học tập cũng không phải là do cô tự nguyện, còn không phải bởi vì không có người nguyện ý làm, nên họ kiên quyết đẩy trách nhiệm cho cô.

Bây giờ bọn người kia lại dùng cái này đến trào phúng cô, tâm tình Hạ Tuyết rõ ràng tuột dốc rất nhanh.

Lê Tử San càng nói càng hăng hái, Nguyễn Tinh Loan đột nhiên ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn qua cô ta: "Nói đủ rồi sao?"

Lê Tử San cười lạnh: "Thế nào? Biết mất mặt rồi hả, biết mất mặt liền tranh thủ thời gian dọn đi, bớt ở chỗ này khiến người ta chướng mắt."

Nguyễn Tinh Loan khóe miệng có chút cong lên, mang theo vẻ cười lạnh nhạt. Tuy nét cười không rõ ràng, nhìn như có như không, nhưng đẹp mắt đến nỗi làm cho người khác đắm đuối ánh nhìn.

Lê Tử San nhìn nam sinh bên cạnh, tức giận mắng một câu: "Chưa thấy nữ nhân bao giờ sao, nhìn các ngươi chỉ có chút tiền đồ này."

Trong lớp, nam sinh vốn đã sớm không vừa mắt cô ta, bây giờ lại ngang nhiên bị châm chọc như vậy, trong lòng càng thêm không phục, phản kích nói: "Không phải là chưa từng gặp qua nữ nhân, đính chính là chưa thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy. Bạn học Nguyễn thoạt nhìn tựa như tiểu tiên nữ giáng trần, chúng tôi nhìn cậu ấy thì thế nào? Không giống có một số người, cùng cái người nhiều lời, suốt ngày không phải cãi nhau chính là gây chuyện, lại còn tưởng chính mình làm công chúa."

Lê Tử San tức giận đến độ giựt lấy sách vở trên bàn muốn đánh người, cảnh cáo nói: "Ngươi lặp lại lần nữa?"

"Nói hai lần thì cũng vậy mà thôi, mọi người ở đây ai cũng công nhận điều đó. Cô không phải thích Kỷ Tu Trạch sao, hôm qua chúng tôi đều nghe được, chính miệng Kỷ Tu Trạch khen bạn ấy là tiểu tiên nữ kia."

Lê Tử San tức giận đến giậm chân, không cùng Nguyễn Tinh Loan kiếm chuyện nữa mà quay sang đổi mục tiêu, cô ta cầm sách lên đuổi theo người mà rượt đánh.

Trong lớp thanh âm nhốn nháo, tiết đầu sớm bắt đầu được mấy phút, nhưng trong lớp này một chút không khí học tập cũng đều không có.

Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu nhìn về phía Vân Nguyệt, đưa tay một tấc một tấc hất tay cô ta ra khỏi cuốn sách của mình, giọng nói lãnh đạm thốt: "Chỗ ngồi này là do lão sư an bài, muốn tôi đổi cũng được, nhưng cô nói không tính."

Nói xong, cô lại đổi âm điệu, tăng thêm mấy phần uy lực: "Tránh ra, tôi muốn học bài."

Vân Nguyệt tức giận không nhẹ, có thể cô là vì bảo vệ hình tượng của mình, không thể giống như Lê Tử San cãi lộn ầm ĩ như vậy, cho nên không thể làm gì khác hơn chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nguyễn Tinh Loan xem cô ta như không khí, đưa tay cầm ra sách Anh, thuận tiện còn nhắc nhở Hạ Tuyết một câu: "Đọc bài."

Hạ Tuyết đáp: "Được."

Lê Tử San hiện tại còn đuổi theo Trương Tử Hạo mà đánh, lúc đi ngang qua cửa phòng học, Trương Tử Hạo tay mắt lanh lẹ lập tức trốn sau lưng Kỷ Tu Trạch, đưa tay đem cậu đẩy đi ra.

Lê Tử San vừa tức vừa buồn bực dừng bước chân hung hăng trừng mắt với Trương Tử Hạo, sau đó quay phắc qua đối mặt Kỷ Tu Trạch lúc, thay đổi 180 độ lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.

Kỷ Tu Trạch nhìn thoáng qua, hỏi: "Các ngươi đây là, lại làm sao?"

Lê Tử San cùng Trương Tử Hạo cũng không phải là lần thứ nhất ầm ĩ lên, Kỷ Tu Trạch cũng không cảm thấy có gì đáng kinh ngạc.

Trương Tử Hạo từ phía sau lưng cậu nhô ra một cái đầu, hỏi: "Tu Trạch cậu nói xem, hôm qua có phải cậu nói bạn học mới là tiểu tiên nữ hay không?"

Kỷ Tu Trạch một mặt tán thành gật đầu: "Là tôi nói, thế nào? Các cậu không phải cũng đều cho rằng như vậy sao."

Trương Tử Hạo đắc ý nhìn Lê Tử San, cô ta hơi nhíu mày lại, còn cố ý chọc giận cô.

Kỷ Tu Trạch thấy hai người kia quái lạ, trực tiếp đem người đẩy ra, cùng Hạ Húc trở về chỗ ngồi của mình.

Hạ Húc đến trước bàn thì bị Vân Nguyệt ngăn cản, không kiên nhẫn nói ra: "Tránh ra."

Lúc đầu sắc mặt Vân Nguyệt đã không dễ nhìn, bây giờ lại bị Hạ Húc đối đãi lãnh đạm như vậy, khuôn mặt trắng nõn lập tức xuất hiện vẻ ủy khuất khiến cho cho người ta phải đau lòng.

Đáng tiếc Hạ Húc lại không để tâm.

Cô ta ôn nhu hỏi: "Hạ Húc, cậu sao lại đồng ý để cô ta ngồi ở chỗ này?"

Hạ Húc hỏi lại: "Cô có vấn đề sao? Có vấn đề thì hỏi lão Hà đi."

Vân Nguyệt không chịu từ bỏ: "Thế nhưng trước kia, lão Hà bảo tớ ngồi ở đây, cậu vì cái gì không đồng ý."

Hạ Húc lúc ấy còn nói, nếu cô ta ngồi ở đây, anh liền chuyển trường. Sau đó, Vân Nguyệt không còn dám nhắc lại việc muốn ngồi bên cạnh anh nữa, tất nhiên cũng không cho phép những người khác ngồi ở nơi này, do vậy bên người Hạ Húc cho tới bây giờ vẫn trống không.

Nhưng kỳ thật lúc ấy Hạ Húc chỉ là thuận miệng nói, ai bảo Vân Nguyệt thể hiện quá rõ ràng, anh lại ngại người này quá phiền phức, nên mới nói ra một câu như vậy.

Anh sớm đã quên.

Lão Hà phỏng chừng cũng đã quên việc này, cho nên mới thiếu thông minh đem Nguyễn Tinh Loan an bài đến bên người Hạ Húc.

Hạ Húc lạnh lùng nói: " Cô có cảm thấy, chính mình thật phiền hay không?"

- ------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.