Kỷ Tu Trạch nhìn thấy cô ta đến, chột dạ run vai một cái, cậu tranh thủ thời gian xoay người sang chỗ khác, làm bộ chạy đi nói chuyện với Hạ Tuyết, Hạ Tuyết lại cố tình không thèm để ý tới cậu, lưu lại một mình cậu xấu hổ.
Vân Nguyệt đi đến trước mặt Hạ Húc hòa nhã mở miệng: "Hạ Húc, tớ có lời muốn nói với cậu, cậu có thể cùng tớ ra ngoài hay không."
Hạ Húc mặc kệ cô ta, anh nằm sấp trên bàn, giả bộ như sắp ngủ.
Vân Nguyệt không cam lòng rống lên một tiếng: "Hạ Húc!"
Nguyễn Tinh Loan đang trầm tư suy nghĩ, bất thình lình bị thanh âm lớn tiếng bên cạnh đánh gãy, cô lấy lại tinh thần, nhìn hai người bọn họ một chút, đôi mi thanh tú khẽ cau lại.
Mặc dù nhìn vẻ mặt tiểu nha đầu rất bình tĩnh so với mọi ngày cũng không có gì sai biệt, nhưng lúc này Hạ Húc vẫn có thể cảm thấy trong đôi mắt cô ánh lên sự khó chịu, lại cảm nhận được một tia không vui.
Nguyễn Tinh Loan cúi đầu tiếp tục làm bài, suy tư mấy giây qua đi, cô liền không quan tâm đến, cô an tĩnh đem bài thi thu vào bàn học, sau đó lại cầm ra một sấp sách vở của khóa trên, đem bên hai người kia che khuất hoàn toàn.
Vân Nguyệt còn đứng ở bên cạnh, cô ta hơi nghẹn ngào mà hỏi: "Hạ Húc, cậu chán ghét tớ như vậy sao?"
Hạ Húc ngửa mặt lên, hai tay thu hồi, đan xen chống đỡ ở sau gáy, dùng giọng điệu lơ đãng mở miệng nói: "Phải? Là do tôi biểu hiện chưa đủ rõ ràng sao?"
Tiểu thiếu gia ngạo kiều đã quen, xưa nay anh chưa từng quan tâm sắc của mặt người khác, anh chỉ cảm thấy nữ nhân kia thật quá phiền, lúc này anh hận không thể mau đem cô ta đuổi đi.
Vân Nguyệt gần như sắp khóc, cô ta đột nhiên chỉ vào Nguyễn Tinh Loan hỏi: "Cô ta! Cậu thích cô ta sao?"
Không khí đột nhiên an tĩnh lại, bên cạnh mấy người hít thở cũng không dám thở mạnh, sợ rằng bỏ lỡ cuộc nói chuyện trọng đại của hai người bọn họ.
Động tác cầm sách của Nguyễn Tinh Loan khẽ dừng lại, cô không biết sự việc kia sao lại kéo tới trên trên người mình, quả nhiên con người khi ghen, thật sự là kì quái.
Hạ Húc khóe miệng nhếch lên, lộ ra ý cười lười biếng, anh cong môi: "Có liên quan với cô sao?"
Vân Nguyệt há to miệng, rốt cuộc không khống chế nổi, lập tức vội vã chạy ra ngoài.
Tiết đầu là tiết ngữ văn, lão Mạnh vừa vặn đang cầm giáo án tiến vào lớp, liền thấy Vân Nguyệt hai mắt đỏ bừng, bày ra dáng vẻ ủy khuất mà chạy ra ngoài.
Không một tí thương tiếc, lão Mạnh một mặt nghiêm túc sau lưng hô: "Tiết học sắp bắt đầu, em còn chạy đi đâu?"
Vân Nguyệt chỉ lo vùi đầu chạy về phía trước, không thèm đoái hoài đến lời của lão sư, lão Mạnh tức giận trở lại trên bục giảng, chửi bậy hai câu: "Nhìn xem ban này của các em đi, một chút kỷ luật cũng đều không có."
Chuông vào lớp học vang lên, lão Mạnh bắt đầu giảng bài.
Hôm nay nội dung là hán tự văn cổ, lại thêm lão Mạnh chuyển giọng điệu năm xưa cũ rích truyền đạt, ít nhiều đem tất cả mọi người ru vào giấc ngủ.
Loading...
Nguyễn Tinh Loan rất thích tiết học này, tuy lão Mạnh giảng bài thực sự rất nhàm chán, nhưng tri thức trong đó bao hàm mặt rộng, còn có thể hồi tưởng về nhiều truyện xưa cổ để liên hệ.
Cô nghe được rất chăm chú, một bài thơ đọc xong, lão Mạnh đột nhiên dừng lại một chút, biểu dương một câu: "Hạ Húc hôm nay biểu hiện thật không tệ."
Nói xong, tiếp tục giảng bài.
Kỷ Tu Trạch quay đầu, kinh ngạc nói: "Cmn Húc ca, hôm nay, trong tiết ngữ văn cậu không ngủ gục sao, thật là kỳ tích nha."
Hạ Húc: "Lăn."
Kỷ Tu Trạch cười hắc hắc.
Tiết thứ nhất cùng tiết thứ hai đều là môn ngữ văn, hôm nay tâm tình lão Mạnh rất tốt, hiếm khi không có phê bình bọn họ.
Lúc sau lão sư còn cố ý nói một câu: "Nếu lớp các cô cậu mỗi tiết học đều biểu hiện giống như hôm nay, tôi liền có thể sống lâu thêm mấy năm đấy."
Sau khi tan học, cán sự bộ môn ngữ văn đến thu bài tập ngữ văn, đến phiên Hạ Húc, người đại diện hỏi: "Hạ Húc, bài tập của cậu đâu?"
Hạ Húc như thường lệ nói: "Không viết."
Lão Mạnh còn chưa có rời khoit phòng học, nghe thấy lời này của anh, lão sư lại bắt đầu nói liên miên không dứt đứng lên ——
"Hạ Húc, thầy vừa mới khen em, em lại không nhớ lâu. Các em những người này, thật không đem môn ngữ văn coi ra gì. Thi đại học là kì thi rất quan trọng, cách nhau một điểm hai phần khoảng cách, liền có thể vứt bỏ mấy ngàn người, các em có biết hay không..."
Đằng sau, Kỷ Tu Trạch luôn luôn ồn ào khi nghe đến mấy câu này, liền dùng tay che lên lỗ tai, Hạ Húc từ sớm đã đoán ra sẽ có một màn như thế, cho nên trực tiếp từ bên trong bàn học cầm ra hai viên giấy, nhét vào tai.
Hạ Tuyết quay đầu, hướng Nguyễn Tinh Loan cong miệng cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Lão sư ngữ văn mỗi ngày đều nói những lời này, mọi người đã sớm nghe tai muốn đóng kén rồi."
Nguyễn Tinh Loan cong cong môi.
Trong phòng học hò hét ầm ĩ, Nguyễn Tinh Loan vừa định tiếp tục làm đề toán của buổi sáng còn chưa hoàn thành, một nữ sinh đột nhiên đi tới nói với cô: "Tinh Loan, lão Hà gọi cậu đến văn phòng thầy một chuyến."
Nguyễn Tinh Loan đứng dậy rời đi.
Kỷ Tu Trạch tò mò quay đầu hỏi: "Húc ca, cậu nói xem lão Hà gọi tiểu tiên nữ đi qua làm gì? Không phải là muốn đem cô sắp xếp tiến vào học ban nhất đi."
Tiết tự học vừa kết thúc, kết quả tiếng anh của Nguyễn Tinh Loan đứng vị thứ nhất toàn trường, sự tình này lập tức huyên náo cả trường đều biết, đặc biệt nhất chính là thành tích cô tại trường vừa chuyển kia, cũng bị mọi người đem ra bàn luận say sưa.
Thời điểm Kỷ Tu Trạch ở bên ngoài chép bài thi, liền nghe được lời của học sinh ban nhất đi ngang qua người cậu, họ bàn tán liệu rằng Nguyễn Tinh Loan có thể tiến vào học ban nhất hay không?
Kỷ Tu Trạch hỏi: "Húc ca, cậu nghĩ gì thế, cậu một chút cũng không quan tâm đến bạn ngồi cùng bàn sao? Nếu tiểu tiên nữ được sắp xếp vào ban nhất, bạn ngồi cùng bàn của cậu sẽ không còn nữa nha."
Hạ Húc biếng nhác nói: "Tớ giống rất cần người ngồi chung bàn sao?"
Kỷ Tu Trạch: "..."
Húc ca thật không có tâm, học bá tiểu tiên nữ ôn nhu như vậy, anh lại không biết trân quý!
-
Nguyễn Tinh Loan đi vào văn phòng, trong văn phòng chỉ có lão Hà.
Lão Hà thập phần khách khí mời cô ngồi xuống, sau đó lại rót cho cô một chén nước. Nguyễn Tinh Loan cảm thấy có chút bất ngờ, dù sao hôm qua lúc cô nhìn thấy lão Hà này, biểu hiện tùy tiện của lão sư khi ấy còn khiến cô có chút giật mình.
Lão Hà cười nói: "Tinh Loan, lúc trước thầy không biết thành tích của em lại xuất sắc như vậy, là sai xót cả thầy. Hiện tại trường học có gợi ý là, muốn tiến vào ban nhất cũng phải có quy tắc, không thể tùy tiện đem người an bài đi vào. Bất quá nếu như em nguyện ý, em có thể tùy ý lựa chọn các lớp học song song khác."
Nguyễn Tinh Loan lập tức hiểu được ý của lão sư, hiện tại, tuy không thể an bài cô tiến vào học ban nhất, nhưng đối với các lớp học học khác họ vẫn có thể sắp xếp cho cô.
Hơn nữa tùy tiện chọn một lớp học khác, khẳng định không khí học so với ban (tám) sẽ tốt hơn nhiều, trong lòng lão Hà cũng cho rằng như vậy.
Nguyễn Tinh Loan suy tư một hồi, nhạt tiếng nói: "Lão sư, em không đổi, em muốn tiếp tục lưu tại ban này."
Lão Hà khiếp sợ nhìn cô, có ý khuyên nhủ: "Tinh Loan, em phải suy nghĩ thật kỹ. Thầy cũng không phải có ý muốn hạ thấp lớp học của mình, trong lớp đám hài tử này đều rất tốt, bất quá không khí học tập của lớp này, là có chút không như ý muốn."
Nguyễn Tinh Loan nghiêm túc nói: "Cám ơn lão sư, em đã nghĩ kỹ."
Nghe vậy, lão Hà vỗ vỗ vai của cô vui mừng nói: "Vậy em trước tiên trở về phòng học tập, nếu có cần hỗ trợ gì liền nói cho lão sư biết."
Nguyễn Tinh Loan sau khi cảm ơn, liền trở về phòng học.
Hạ Tuyết nhìn thấy cô trở về, vội vàng quay đầu hỏi: "Tinh Loan, vừa rồi lão Hà tìm cậu nói cái gì vậy?"
"Không nói gì."
Hạ Tuyết "A" một tiếng, kinh ngạc nói: "Tớ nghe các bạn học khác nói trường học muốn đem cậu chuyển đến ban nhất, là thật sao?"
Nguyễn Tinh Loan lắc đầu: "Không phải."
"Vậy là tốt rồi, tuy là mới quen biết nhau mấy ngày, nhưng tớ vẫn là có chút không nỡ xa cậu nha."
Nguyễn Tinh Loan khóe miệng hiếm thấy nụ cười, an ủi cô: "Tạm thời sẽ không đi, bất quá..."
Hạ Tuyết lập tức hỏi: "Bất quá cái gì?"
"Tớ sẽ dựa vào năng lực bản thân để được tiến vào ban nhất." Lời nói của Nguyễn Tinh Loan lúc này cực kì kiên định.
Nếu là trong miệng người khác nói ra,có lẽ cảm thấy có chút nói khoác, nhưng khi từ trong miệng cô nói ra, phảng phất đó là chuyện chắc như đinh đóng cột, tuy nhiên phải đợi thêm một đoạn thời gian nữa mà thôi.
Hạ Tuyết cười cười, chân thành nói: "Vậy đoạn thời gian này, tớ nhất định phải cùng cậu học tập cho thật giỏi."
Hạ Húc nằm sấp đưa lưng về phía cô, khuỷu tay dài chiếm hơn phân nửa diện tích. Nguyễn Tinh Loan cũng không để ý, cô vận dụng khu vực nhỏ còn sót lại kia tiếp tục giải những đề bài còn dang dở.
Trong lòng Hạ Húc có chút phức tạp, anh cũng cho rằng cô nhất định sẽ được sắp xếp bồi ban nhất, thế nhưng lúc này nghe nói cô không đi, trong lòng không khỏi cao hứng vì một điều gì đó?
Chẳng lẽ là anh ngồi một mình quá lâu, cho nên lúc này mới đối với người ngồi cùng bàn, có tình cảm?
Không có khả năng không có khả năng, suy nghĩ vớ vẩn, trong lòng Hạ Húc bỗng nhiên lắc đầu, anh lập tức phủ định ý nghĩ này.
Đến tiết thứ hai, Nguyễn Tinh Loan thỉnh thoảng nghe giảng bài, hoặc là liền cúi đầu chính mình tự xoát đề.
Bên cạnh là học bá chăm chỉ như vậy, Hạ Húc đột nhiên ngủ có chút không an ổn.
Anh một tay chống đỡ trán, đem đầu chôn ở trong khuỷu tay, sau đó bắt đầu cầm lên điện thoại di động.
Vừa hay nhìn thấy một câu hỏi ——
Ngồi cùng bàn với học bá là một loại trải nghiệm như thế nào?
Phía dưới bình luận đủ loại, Hạ Húc thực tế đang rất nhàm chán không biết phải làm gì, cho nên anh liền bấm vào nhìn xem.
[ Với đề mục này, có học bá ngồi cùng bàn chỗ tốt thì thật không có, chính là lão sư thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm vào bạn, đến ngủ một giấc cũng không bình yên. ]
[ thân là học tra, mỗi ngày nhìn thấy học bá ngồi cùng bàn ở bên cạnh xoát đề, tôi liền gọi cậu ta là đại thần tiền, cầu ngồi cùng bàn bỏ qua cho ta đi. ]
[ học bá ngồi cùng bàn thật sự rất tuyệt, chí ít không cần phải lo lắng vấn đề bài tập. ]
[ tôi ngồi cùng bàn không chỉ là học bá, mà còn hoa khôi của trường, hơn nữa lại là bạn gái của ta. Cảm giác lên lớp vụng trộm nắm lấy tay cô ấy, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình, quá kích thích có hay không! ]
Nắm tay???
Ánh mắt Hạ Húc liền chuyển đến trên người Nguyễn Tinh Loan, lúc này tiểu cô nương đang cầm trong tay một cây bút, ngay tại dưới bàn nhàm chán xoay xoay.
Tay nhỏ của cô vừa trắng vừa mềm, khớp xương rõ ràng, nếu nhìn thật kỹ, còn có thể thấy được có chút mạch máu xanh nhô ra.
Hạ Húc nghĩ thầm, thật xinh đẹp nhưng có chút hơi gầy.
Đợi tới khi anh phản ứng kịp chính mình đang suy nghĩ cái gì, Hạ Húc đột nhiên gõ xuống đầu của mình một cái.
Trong lòng "Ta dựa vào" một tiếng, anh thế nào lại nhìn thấy hình bóng Kỷ Tu Trạch trên người mình, thế này thật quá kinh khủng.
Động tác của Hạ Húc có hơi lớn, đem Kỷ Tu Trạch ngồi phía trước kêu gọi lại đây, Nguyễn Tinh Loan cũng quay sang một mặt kỳ quái nhìn qua anh.
Kỷ Tu Trạch hỏi: "Húc ca, cậu thế nào?"
Hạ Húc nhìn thấy gương mặt của Kỷ Tu Trạch kia trong lòng liền giận không có chỗ phát tiết, anh nhất định là bị Kỷ Tu Trạch đầu độc, cho nên vừa rồi mới nghĩ đến những điều lung tung rối loạn đó.
"Mau mau cút." Hạ Húc nói.
"???" Kỷ Tu Trạch một mặt vô tội.
Cậu lại làm cái gì?
Húc ca gần đây cảm xúc thay đổi thật thất thường!
Tiết thứ tư lúc sắp kết thúc, Kỷ Tu Trạch dùng ngòi bút chọc lấy Hạ Tuyết vài lần.
Hạ Tuyết tức giận nói: "Làm gì?"
Kỷ Tu Trạch nói: "Hôm nay phía ngoài trường học mới mở một quán ăn nhỏ, nghe nói mùi vị ở đó không tệ, cậu có muốn cùng đi hay không?"
Hạ Tuyết mặt lộ ra ý cười: "Tốt lắm, vừa vặn gần đây cảm giác ăn uống đều rất chán."
Cô lại xoay người sang chỗ khác, quay sang nói với Nguyễn Tinh Loan: "Tinh Loan, cùng đi chứ."
Nguyễn Tinh Loan xoắn xuýt một hồi, cô không xác định Hạ Húc có nguyện ý hay không, chỉ nghe thấy Hạ Húc tùy tiện nói: "Người ta là học bá muốn học tập nhiều tí, cho nên nếu ra ngoài ăn sẽ làm chậm trễ thời gian."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]