Kỷ Tu Trạch nhìn thấy cô ta đến, chột dạ run vai một cái, cậu tranh thủ thời gian xoay người sang chỗ khác, làm bộ chạy đi nói chuyện với Hạ Tuyết, Hạ Tuyết lại cố tình không thèm để ý tới cậu, lưu lại một mình cậu xấu hổ.
Vân Nguyệt đi đến trước mặt Hạ Húc hòa nhã mở miệng: "Hạ Húc, tớ có lời muốn nói với cậu, cậu có thể cùng tớ ra ngoài hay không."
Hạ Húc mặc kệ cô ta, anh nằm sấp trên bàn, giả bộ như sắp ngủ.
Vân Nguyệt không cam lòng rống lên một tiếng: "Hạ Húc!"
Nguyễn Tinh Loan đang trầm tư suy nghĩ, bất thình lình bị thanh âm lớn tiếng bên cạnh đánh gãy, cô lấy lại tinh thần, nhìn hai người bọn họ một chút, đôi mi thanh tú khẽ cau lại.
Mặc dù nhìn vẻ mặt tiểu nha đầu rất bình tĩnh so với mọi ngày cũng không có gì sai biệt, nhưng lúc này Hạ Húc vẫn có thể cảm thấy trong đôi mắt cô ánh lên sự khó chịu, lại cảm nhận được một tia không vui.
Nguyễn Tinh Loan cúi đầu tiếp tục làm bài, suy tư mấy giây qua đi, cô liền không quan tâm đến, cô an tĩnh đem bài thi thu vào bàn học, sau đó lại cầm ra một sấp sách vở của khóa trên, đem bên hai người kia che khuất hoàn toàn.
Vân Nguyệt còn đứng ở bên cạnh, cô ta hơi nghẹn ngào mà hỏi: "Hạ Húc, cậu chán ghét tớ như vậy sao?"
Hạ Húc ngửa mặt lên, hai tay thu hồi, đan xen chống đỡ ở sau gáy, dùng giọng điệu lơ đãng mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ngoan/2171831/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.