Chương trước
Chương sau
Buổi trưa, lúc tan học, học sinh như ong vỡ tổ phóng ra khỏi lớp. Hệt như lão Hà nói, cái cảnh kia thật không khác gì cái chuồng heo cả.

Phòng học của lớp mười một được xếp tại lầu năm, ban (tám) phân bố tại lầu sáu, tuy vừa đến giờ học tan học, Kỷ Tu Trạch đã nhanh chân lôi kéo mấy người bạn cả bọn xông ra ngoài, nhưng vẫn bị kẹt lại tại lầu bốn.

Mỗi bước dịch chuyển về phía trước đều hết sức gian nan.

"Húc ca, tiểu tiên nữ, cẩn thận." Ở phía sau Kỷ Tu Trạch đột nhiên nhắc nhở một tiếng.

Hạ Húc nhìn lại, không nghĩ gì nhiều, anh duỗi cánh tay dài ra, kịp thời nắm lấy vòng eo thon của cô gái bên cạnh.

Khẽ nghiêng người áp cô vào tường, động tác nhanh đến mức khiến người khác không kịp phản ứng.

Sau đó trên hành lang dãy phòng học, người này chen lấn người kia thi nhau kéo ra ngoài, ép sát bọn họ thật khó chịu.

Trong lối đi nhỏ chen chúc, âm thanh hoảng sợ liên tiếp vang lên, có người lớn tiếng quát lớn: "Trong lối đi nhỏ rượt bắt, các người không muốn sống nữa sao? Mẹ nó các người không cần mạng thì tự đi chết đi đừng kéo tôi vào."

Chỗ khúc cua của lối đi nhỏ, vài nữ sinh vừa không cần mạng kia thắng gấp xe lại, thân thể còn run rẩy, chân tay luống cuống mà xin lỗi: "Thật, thật xin lỗi, chúng tớ không phải cố ý."

"Xin lỗi có cái rắm, muốn vội vàng đi đầu thai hay gì."

Trải qua một trận hoảng sợ, sự phẫn nộ trong lòng mọi người còn chưa kịp chấm dứt, lại phải bất mãn vô cùng chen chen chúc chúc với đám người đông nghịt này.

Nguyễn Tinh Loan vùi đầu trong lồng ngực ấm áp của anh, hô hấp có chút không thông, cô trở người thoát ra, thấy vậy Hạ Húc càng ôm lấy cô gắt gao hơn.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được, có lẽ tiểu thiếu gia này, hẳn không yếu ớt như cô nghĩ.

Kỷ Tu Trạch cùng với Hạ Tuyết liền vượt qua mấy bậc thang đằng đẳng, cậu nhảy đến trước mặt anh, quan tâm nói: "Húc ca, tiểu tiên nữ, các cậu không sao chứ?"

Lúc này Hạ Húc mới cảm thấy có gì không đúng kịp thời phản ứng lại, anh tranh thủ buông người trong ngực chính mình ra.

Tóc Nguyễn Tinh Loan bị cái ôm của anh đè ép, trông có vẻ hơi lộn xộn, Hạ Tuyết đi tới giúp cô chỉnh lại.

Hạ Húc thản nhiên nói --

"Không có việc gì."

Từ thang lầu của tầng trên đi xuống, Kỷ Tu Trạch thở dài một hơi, cậu nhớ tới sự việc vừa rồi, cậu nhịn không được chửi bậy nói: "Cũng may không xảy ra sự cố gì, nếu không một câu thật xin lỗi cũng không giải quyết được điều gì."

Hạ Húc trầm trầm nói: "Ừm."

Trên đường đi, không khí quanh Hạ Húc cùng Nguyễn Tinh Loan đều thật yên tĩnh, cũng may Kỷ Tu Trạch cùng Hạ Tuyết, trên đường đi hai người bọn họ không ngừng đấu võ mồm, cho nên không phát hiện ra điều khác thường của anh và cô.

Theo cửa trường học ra bên ngoài, Kỷ Tu Trạch dẫn bọn họ đến một cửa hàng nhỏ mới mở.

Vừa đến gần, hương thơm đầy hấp dẫn của đồ ăn phân tán khắp nơi liền truyền đến, thơm đến nỗi bụng của bọn họ đều không ngừng thúc trống biểu tình.

Lúc đi tới trước cửa nhìn lướt qua, Kỷ Tu Trạch mắng một câu: "Thật xui xẻo, quán rất đông người."

Hạ Tuyết cũng kinh ngạc nói: "Trông tình hình chắc không còn chỗ ngồi."

Lúc này bọn họ xoắn xuýt không biết có nên đổi chỗ khác hay không, bên trong bất ngờ Trương Tử Hạo hướng bọn họ vẫy vẫy tay.

"Tu Trạch, Húc ca, chỗ này!"

Kỷ Tu Trạch vội đi vào trong, hỏi: "Nhóc con, cậu thế nào lại ở chỗ này?"

Trương Tử Hạo một người lại ngồi chiếm một cái bàn bốn người.

Hắn nói: "Hôm nay huấn luyện, lúc đầu tớ có hẹn đồng đội cùng nhau đi ăn cơm, ai biết hai người kia đột nhiên có việc, liền không đi cùng. Đúng lúc nhìn thấy các cậu đã tới, mau ngồi xuống cùng nhau ăn đi, nếu không tớ cũng rất ngại chỉ một mình mà chiếm cả một cái bàn lớn."

Trương Tử Hạo là học sinh chuyên thể dục, có đôi khi cần huấn luyện hắn cũng không cần phải lên lớp, cho nên tan trường sớm hơn bọn họ.

Kỷ Tu Trạch còn đang lo không có chỗ, thấy vậy cậu liền lôi kéo Hạ Húc ngồi xuống.

Cái bàn dài chỉ có thể ngồi bốn người, Kỷ Tu Trạch nhìn lướt qua về nói: "Tớ đi lấy cái ghế ngồi lại đây."

Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Tuyết ngồi một chỗ, Hạ Húc cùng Trương Tiểu Hạo ngồi đối diện nhau, tại lối đi nhỏ Kỷ Tu Trạch chen lấn chiếm cho mình một vị trí.

Kỷ Tu Trạch thân cao chân dài, so với Hạ Húc thấp không bao nhiêu, ngồi chen chúc ở nơi đó, nhìn qua trông có chút đáng thương.

Đột nhiên Nguyễn Tinh Loan đứng lên, nhẹ nhàng mở miệng: "Tớ và cậu đổi chỗ đi."

Kỷ Tu Trạch cẩu thả đã quen, cậu cũng không quá quan tâm điều này, bất quá đột nhiên được người khác quan tâm hỏi han, cậu vẫn có chút bất ngờ cùng vui sướng.

Cậu khoát khoát tay, cười nói: "Không sao, tiểu tiên nữ cậu ngồi ở đó đi."

Hạ Húc nhìn hai người bọn họ một chút, không nói chuyện.

Bởi vì trong tiệm quá bận, một lát sau chủ quán mới đem danh sách đưa tới. Kỷ Tu Trạch đưa cho danh sách Hạ Tuyết, nhường cho hai cô gái lựa chọn trước.

Hạ Tuyết chỉ trứng gà cà chua, Nguyễn Tinh Loan gọi món khoai tây chua cay.

Trương Tử Hạo trêu ghẹo nói: "Khó trách trông các cậu lại gầy như vậy, khẩu phần ăn thật nhỏ."

Đến sau danh sách đến tay các nam sinh, lập tức các món được gọi đều rất phong phú không giống nhau, Kỷ Tu Trạch gọi một quả ớt xào thịt, Trương Tử Hạo muốn ăn cá mực nướng, Hạ Húc gọi cá nhỏ tê cay.

Ông chủ chăm chú lắng cẩn thận ghi lại toàn bộ sau đó liền rời đi, đột nhiên Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc đồng thời mở miệng --

"Quả ớt xào thịt không thả rau thơm."

Chủ quán khó hiểu nhìn bọn họ một chút, sau đó cười ha ha nói: "Các cháu yên tâm, quán của ông quả ớt xào thịt không bỏ rau thơm."

Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc đồng thời lại thở phào một hơi.

Kỷ Tu Trạch ngốc ngốc vui vẻ mà nói: "Quả nhiên chỉ có ở trường học tại nhà ăn, mới có món quả ớt xào thịt bỏ đầy rau thơm này."

-

Ăn xong bữa cơm, bởi vì buổi chiều Trương Tử Hạo còn có buổi huấn luyện nên hắn liền đi trước, Kỷ Tu Trạch nghĩ đến bài thi của mình còn chưa có chép xong, cậu cũng gấp gáp nói ra: "Húc ca, các cậu cứ từ từ nhé, tớ đi trước chép bài thi đây."

Năm người biến thành ba người, Hạ Tuyết lôi kéo tay Nguyễn Tinh Loan, nhỏ giọng nói: "Tinh Loan, tớ đã đồng ý cùng người khác đến tiệm sách giúp bạn mua đồ, cậu cùng Hạ Húc đi trước nhé."

"Tớ đi cùng cậu." Nguyễn Tinh Loan đáp.

"Không có chuyện gì, tớ tự đi là được rồi, cậu không phải muốn trở về xoát đề sao."

Nói xong, Hạ Tuyết liền vội vội vàng vàng liền rời đi.

Nguyễn Tinh Loan quay đầu, cùng anh liếc nhau một cái, hai người song song bước đi, tay Hạ Húc vung trong lúc đi vô ý chạm phải tay cô, lúc vừa chạm anh lập tức lúng túng thu tay lại.

Đi ngang qua một sạp hàng nhỏ, Hạ Húc đi vào mua hai gói kẹo đường, Nguyễn Tinh Loan nhìn anh tò mò, Hạ Húc khó chịu đem túi kẹo nhét vào trong túi sách của chính mình.

Trên đường, hai tay Hạ Húc cắm vào trong túi quần, đi với dáng vẻ là đại gia, Nguyễn Tinh Loan đuổi theo bước chân anh có chút mệt nhọc.

"Chuyện vừa mới, cám ơn cậu." Cô nói.

"A, trong lúc nguy hiểm đầu óc tự nhiên phản ứng mà thôi, tôi cũng không phải thật sự muốn cứu cô."

"..."

Một đường im lặng.

Trở lại cửa phòng học, Kỷ Tu Trạch đáng thương ngồi xổm bên ngoài chép bài thi, vừa nhìn thấy hai người bọn họ, ngốc hề hề chào hỏi một tiếng --

"Húc ca, tớ còn tưởng rằng cậu lạc đường nữa nha, sao bây giờ mới trở về."

"Chép bài thi của cậu đi."

Hạ Húc không trực tiếp trở về phòng học, mà anh đi qua nhà vệ sinh đối diện, tại lối đi nhỏ của nhà vệ sinh tụ tập một đống nam sinh.

Cười cười nói nói, cũng không biết đang nói những chuyện gì.

Nguyễn Tinh Loan không rõ bọn họ đam mê kì quái gì thế này, nhất định phải ngồi trong toilet nói chuyện phiếm sao.

Hạ Húc thoáng qua một cái bước tới, liền có nam sinh thuần thục đưa cho anh một điếu thuốc lá, ngón tay thiếu niên thon dài từ trong túi móc ra bật lửa, tiếp nhận lấy. Nhấp hai cái khẽ nhíu nhíu mày, dửng dưng vứt bỏ nó vào thùng rác.

Kỷ Tu Trạch thấy cô nhìn đến xuất thần, giải thích nói: "Tiểu tiên nữ, bình thường Húc ca không hút thuốc lá, có lẽ là hai ngày gần đây tâm tình có chút không tốt lắm, cho nên."

Nguyễn Tinh Loan cũng không thèm để ý việc này, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau lại lắm miệng hỏi một câu: "Tại sao bọn họ phải ở trước cửa nhà cầu hút thuốc?"

Kỷ Tu Trạch phốc một tiếng bật cười, bút trong tay cũng không cẩn thận bay ra ngoài.

Cậu giải thích nói: "Bởi vì lão sư giám thị đều ở chỗ này, bên kia hút thuốc tương đối an toàn hơn, lão sư có động tĩnh gì, bọn họ có thể lập tức nhìn thấy ngay."

Thì ra là vì điều này, cô còn tưởng rằng...

Nguyễn Tinh Loan hiểu rõ sự việc, sau đó liền trở về phòng học, Kỷ Tu Trạch tiếp tục công cuộc đau khổ chép bài thi.

Hạ Húc khi trở về, nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Đôi mắt tiểu cô nương đóng chặt, cho dù đang ngủ thiếp đi, đôi mi thanh tú vẫn không thả lỏng nhíu chặt, bờ môi mím lại, trông cô như được bao phủ bởi lớp phòng bị chặt chẽ.

Hạ Húc không thể nào tiêu hóa được việc mấy năm tiếp theo này sẽ cùng cô gái nhỏ kia ở chung một mái nhà, hoặc là nói, anh cảm giác không có quen thuộc.

Thế nhưng lúc giữa trưa tại trong lối đi nhỏ, khi anh nhìn thấy ánh mắt lóe lên của cô một cái chớp mắt hoảng hốt, anh lại có chút mềm lòng.

Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một tiểu nha đầu đáng thương mà thôi.

Hạ Húc càng nghĩ càng phiền, không muốn miên man suy nghĩ nữa, anh dứt khoát cắt đứt đi dòng suy nghĩ của chính mình, trực tiếp nằm xuống đi ngủ.

Buổi chiều tiết đầu tiên là lớp Anh ngữ, Lê Trinh mang giày cao gót tiến đến, thoáng qua như một trận gió.

Vừa tiến đến, nàng lại hỏi: "Bài thi chép đã xong chưa?"

Kỷ Tu Trạch gục xuống bàn, cực kì đau khổ, cưỡng ép mở to mắt, ủy khuất nói: "Lê tỷ, cô yên tâm, đều đã chép xong."

Lê Trinh cười cười, dự định bắt đầu nói về bài thi.

Kỷ Tu Trạch quay đầu: "Húc ca, cậu có viên kẹo nào hay không? Tớ sắp mệt chết rồi, cậu tranh thủ thời gian cho tớ hai viên giúp tớ tỉnh táo đi."

Hạ Húc: "Không có."

Kỷ Tu Trạch tuyệt vọng "Gào thét" một tiếng.

Nguyễn Tinh Loan hướng mắt vào trong túi tiền của anh nhìn lướt qua, cả gói kẹo còn chưa xé lộ rõ ra bên ngoài.

Người này, nói lời bịa đặt mặt không chút thay đổi.

Không nhiều lời, Hạ Húc từ trong túi cầm ra, xé túi đóng gói, Kỷ Tu Trạch cực kì thính cậu lập tức nghe thấy tiếng động.

"Húc ca, cậu không phải nói không có sao? Cậu lại gạt tớ, cậu vô tình cậu hờ hững cậu thấy chết không cứu." Kỷ Tu Trạch lên án nói, giữa trưa này cậu không thể ngủ, đau khổ đến cùng cực rồi.

Hạ Húc cực kỳ không tình nguyện ném cho cậu hai viên, giọng nói thản nhiên nói: "Giữa trưa vừa mua, ăn đi."

Kỷ Tu Trạch: "..."

"Húc ca, cậu có tới hai gói kẹo lớn như vậy thế nhưng chỉ chia cho tớ hai viên không phải quá hẹp hòi sao? Tình nghĩa anh em của chúng ta đâu rồi a."

Nguyễn Tinh Loan nhìn hai người này cãi nhau chỉ vì hai viên kẹo, tâm tình khó hiểu mà tò mò nhìn họ.

Kỷ Tu Trạch quan tâm giải thích: "Tiểu tiên nữ, cậu đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn chúng tớ, người khác không biết còn tưởng rằng chúng tớ có bệnh."

"Húc ca cậu ấy vừa tới tiết liền mệt rã rời, tiết Lê tỷ cậu ấy lại không dám, cho nên liền mua chút kẹo ăn để trấn an tinh thần."

Hạ Húc: "..."

Không biết đây có phải lời giải thích hợp lý không.

Hắn bình tĩnh giơ tay lên, Lê Trinh hỏi anh: "Hạ Húc, em có chuyện gì?"

Hạ Húc: "Kỷ Tu Trạch luôn quay đầu, quấy rầy em học tập."

Kỷ Tu Trạch: "..."

Nguyễn Tinh Loan: "..."

Toàn lớp: "..."

Ngay cả Lê Trinh, cũng ngơ ngác một chút.

Nhưng nhìn Hạ Húc ngồi đoan đoan chính chính, Kỷ Tu Trạch cũng ngây ngốc mà nhìn Hạ Húc.

Lê Trinh dừng một chút, gắn sức bảo trì thanh âm bình thường: "Kỷ Tu Trạch, ngồi yên, đừng quấy rầy người khác."

Kỷ Tu Trạch ngớ ngẩn, vừa mới xảy ra chuyện gì?

Bờ môi Nguyễn Tinh Loan khẽ cong lên, nín cười, hiển nhiên là bị hành động đểu cáng chơi xấu này của Hạ Húc chọc cười.

- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.