Nghiêm túc mà nói, người này thật sự cũng không tính là người quen.
Bọn người này đều là học sinh cá biệt, mỗi lần thấy được Nguyễn Tinh Loan bọn họ đều phải châm chọc khiêu khích một phen mới vừa lòng.
Nguyễn Tinh Loan chưa từng cùng bọn hắn kết bất kì thù oán nào, cũng chưa từng xảy ra xung đột. Tuy nhiên có một số người dường như không gây sự thì không thể sống, cho dù bạn không đụng chạm đến bọn họ nhưng họ cũng phải tìm mọi cách giẫm đạp lên người bạn thì mới hả dạ.
Nguyễn Tinh Loan vừa đến gần, bên cạnh một nữ sinh đang ngồi lập tức đứng lên.
"Nguyễn Tinh Loan, đã lâu không gặp nha, trùng hợp như vậy, học bá chăm chỉ còn có thời gian tới mấy chỗ như thế sao? Không làm mọt sách nữa à?"
Người bên cạnh phát ra tiếng cười.
Sắc mặt Nguyễn Tinh Loan vẫn như trước, khi còn nhỏ, cô không hiểu tại sao luôn có người thích giễu cợt mình như vậy. Đến sau này khi trưởng thành, cô cũng không lãng phí thời gian thêm vào những vấn đề như thế này nữa.
Cô tiếp tục tiến đến gần, xoay người lại cầm lấy túi sách.
Một nam sinh trực tiếp dang tay ra chắn ngang, cố ý không cho cô đi.
"Muốn đi sao?" Nam sinh kia cười đến đặc biệt đáng khinh: "Muốn đi, được cầu xin tôi. Hoặc là, gọi tôi một tiếng ba ba cũng có thể."
Hạ Húc đứng tại lễ tân, vốn dĩ anh không có ý định gây rắc rối, thế nhưng khi nghe nam sinh kia nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ngoan/2171814/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.