Nguyễn Tinh Loan trở lại phòng học, nhìn thấy Vân Nguyệt khẩn trương bất an mà run rẩy, thân thể căng đến cứng người, nhất là thấy được cô ta một khắc này, tràn đầy phòng bị.
Nguyễn Tinh Loan đi ngang qua bên người cô ta, ngừng mấy giây, lạnh lùng quét cô một chút. Vân Nguyệt thoáng nhìn trong mắt Tinh Loan đầy tức giận, khẩn trương cầm lấy cốc nước, muốn uống một ngụm để giảm bớt tâm tình.
Nghe nói Hạ Húc vào viện, lại thấy Nguyễn Tinh Loan bình yên vô sự trở về, Vân Nguyệt liên lạc không được mấy tên lưu manh kia, lại càng thêm lo lắng.
Đột nhiên "Ba" một tiếng, cốc nước rớt xuống đất, nước văng đi xa đem quần áo Vân Nguyệt cùng giày đều tung tóe ướt hết.
Vân Nguyệt tức giận đứng lên, chỉ vào Nguyễn Tinh Loan chỉ trích ——
"Nguyễn Tinh Loan, cô cố ý có phải hay không?"
Nguyễn Tinh Loan ánh mắt lãnh đạm mà nhìn xem cô ta, giật giật môi, thờ ơ nói: "Ngoài ý muốn."
Lúc này Trâu Oánh Oánh cũng đứng lên, giúp đỡ Vân Nguyệt nói ra: "Không gian rộng như vậy, cô rõ ràng vừa đập bàn Vân Nguyệt, ngươi cho chúng tôi đều mù a?"
Hạ Tuyết thấy các nàng ta hùng hổ dọa người, vội vàng đi đến Nguyễn Tinh Loan bên người, khuôn mặt nâng lên, tức giận nói: "Tinh Loan đều nói là ngoài ý muốn, Vân Nguyệt các người, các người cũng không cần làm quá mức, níu lấy một chút sự tình liền rùm beng ầm ĩ náo, đừng tưởng rằng Tinh Loan tính cách tốt, liền có thể tùy tiện oan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ngoan/2171783/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.