"Là tớ." Hạ Húc nói.
"Ừ, tớ biết."
Nói xong câu này, hai người đều trầm mặc mấy giây, Hạ Húc không tự chủ liếm liếm môi.
Hình như đây là lần thứ nhất ọn họ nói điện thoại cho nhau nhưng lại chẳng biết nói điều gì.
Hạ Húc trầm thấp: " Đã mười hai giờ, đừng nhìn sách nữa, cậu ngủ sớm đi."
Nguyễn Tinh Loan âm thanh đáp: "Ừ, tớ biết rồi."
"Một mình cậu trên lầu đừng sợ, Mai di và Tiểu Lý thúc thúc đều dưới lầu, nếu có chuyện gì cậu cứ gọi hai người họ đừng sợ."
"Biết rồi."
Nguyễn Tinh Loan sợ chậm trễ anh nghỉ ngơi dưỡng thương, muốn để anh sớm nghỉ ngơi, liền hỏi: "Còn có việc gì khác sao?"
Hạ Húc trầm mặc một hồi lâu, cổ họng khàn khàn mà hỏi nàng: "Ban ngày việc khi ấy, cậu còn chưa cho tớ đáp án."
Lời này vừa nói ra, Nguyễn Tinh Loan nhịp tim bỗng nhiên tăng vọt, thẳng thắn nảy lên, cô dùng sức cắn môi, tay nhỏ lại có chút ít run rẩy.
Hạ Húc dụ dỗ: "Cậu cũng thích tớ, đúng hay không?"
Trong lòng đáp án tựa hồ lập tức liền muốn thốt ra, nơi Hạ Húc bên kia lại đột nhiên truyền đến tiếng động.
"Đã muộn như vậy con còn quấy rầy ai thế?" Hạ Nhân bên ngoài trở về, dạy dỗ nói.
Hạ Húc bất mãn chửi bậy: "Cha có thể hay không đi ra ngoài một tí thời gian, con muốn gọi xong cuộc điện thoại này."
"Có lời gì ngày mai lại nói, hiện tại nhất định phải đi ngủ cho ba." Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ngoan/2171781/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.