Edit: Hanna
Nguyên An Dật xông lên: "Lục An An, cậu không sao chứ? "
Lục An An ấn ngực: "Dọa chết mình rồi, bên trong tự nhiên xuất hiện cái tay kéo lấy mình. "
Hứa Chi: "Đáng sợ như vậy sao?"
"Thật đáng sợ mà!" Tề Tiêu khiếp đảm, "Cũng may mình không đi. "
"Manh mối kia đã tìm được chưa?" Hứa Chi hỏi.
Thẩm Kha Từ từ trong thư phòng đi ra, ôm cánh tay dựa vào tường.
"Tìm được rồi." Lục An An nói.
Đem manh mối ghép lại với nhau, bọn họ rốt cục cũng tìm ra được cánh cửa cuối cùng.
Từ trong phòng tối tăm đi ra ngoài trời sáng sủa, mắt Lục An An có chút mờ trong chớp mắt.
"Cuối cùng chúng ta cũng đã vượt qua rồi!" Mấy người hưng phấn hét lớn.
Lục An An nhìn về phía sau, Thẩm Kha Từ mím môi, trong mắt mang ý cười nhàn nhạt.
Đúng là một tên ngạo mạn, rõ ràng rất vui vẻ, còn muốn làm bộ mất hứng, cô nghĩ.
Lục An An trở lại phòng nghỉ lấy điện thoại di động ra, thay đổi tên danh bạ của Thẩm Kha Từ thành: Tên ngạo mạn.(Đọc full ở WP)
Xong việc, cô cất đi nụ cười ngớ ngẩn và đặt điện thoại di động của mình vào trong túi.
"Lục An An, tôi đưa cậu về nhà." Nguyên An Dật nói.
"Không cần đâu, mình đi cùng Thẩm Kha Từ, nhà chúng mình ở cùng một đường." Lục An An nói.
Nguyên An Dật nhìn Thẩm Kha Từ, muốn nói rồi lại thôi.
Thẩm Kha Từ vốn đang dựa vào bàn phòng nghỉ, nghe Lục An An nói liền đứng thẳng người đi tới trước mặt Lục An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ngoan-coc-kieu-kieu/381368/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.