Edit: Hanna
“Vậy... cậu lấy nó giúp tôi được không? Lục An An hỏi.
Thẩm Kha Từ ung dung dựa vào bàn, chân dài duỗi thẳng: “Tôi lười. ”
“…” Lục An An khẩn cầu nói: ” Phiền cậu lấy giúp tôi, sau khi lấy xong tôi liền đi. ”
Thẩm Kha Từ đột nhiên nở nụ cười, đầu lưỡi chống răng: “Vội vã đi nhanh như vậy sao?”
Lục An An không biết anh nói như vậy là có ý gì.
“Muốn lấy thì tự mình lên lấy.” Thẩm Kha Từ không nặng không nhẹ nói.
“Nếu tôi đi lên thì không tốt cho lắm, có hơi bất tiện.” Lục An An hơi khẩn trương, cô không dám đến phòng của Thẩm Kha Từ.
Sau tất cả, họ không còn là học sinh trung học như trước đây, cũng chẳng phải bạn bè bình thường như trước kia.
Có lẽ cả hai đều đã lớn vì vậy nên cần phải giữ khoảng cách với nhau một chút.
Thẩm Kha Từ nhìn chằm chằm cô, tựa hồ như muốn nhìn chằm chằm vào một cái lỗ chân lông trên mặt cô.
Lục An An nuốt nước miếng: “Nếu không thì cứ như thế này, khi nào cậu tìm được thì đến trường trả lại cho tôi, kỳ thật tôi cũng không sốt ruột cho lắm. ”
Cô thật sự rất hối hận, đáng lẽ, cô không nên đến đây mới đúng.
Lục An An nói xong những lời này, lập tức xoay người muốn rời đi thì bị Thẩm Kha Từ gọi lại.
“Đứng lại.” Anh lạnh lùng nói.
Lục An An mờ mịt quay đầu lại: “?”
Thẩm Kha Từ đứng thẳng người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ngoan-coc-kieu-kieu/2937911/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.