“Ta muốn gặp Tiểu Tình Dương! Sao các ngươi lại dám ngăn ta ở ngoài cửa?”
Mới đi vòng vèo quay về đến cửa biệt viện, hai người chợt nghe tiềng ồn ào.
“Ta muốn gặp Tiểu Tình Dương!” Mẫn Gia lớn tiếng la hét, thởphì phò sưng mặt lên. Hắn đã liên tục vài ngày bị cửa đập vào mặt rồi,tiếp tục như vậy nữa, Tiểu Tình Dương của hắn nhất định sẽ bị bắt mất!
“Cách cách và gia cùng nhau ra ngoài rồi.” Bác Hách lạnh lùng trả lời hắn. Nhìn tên tiểu tử ẻo lả này, quả đấm của hắn không nhịn được ngứa ngáy.
“Nói láo! Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là trưởng tửcủa Lễ bộ Thượng thư, các ngươi dám đắc tội hay sao hả? Nhanh lên để cho ta gặp Tiểu Tình Dương!” Tên mặt lạnh này, mỗi lần đều đem hắn chặn ởngoài cửa, hôm nay cho dù thế nào hắn cũng phải xông vào!
“Ta nói bọn họ không ở đây, ngươi nghe không hiểu sao?” Nếukhông phải gia không muốn bại lộ thân phận, một cái Thượng Thư tính làcái gì?
“Ngươi!” Mẫn Gia tức đỏ mặt, hai tay nắm chặt thành quyền.
“Tìm ta sao?” Ngay lúc hai người sắp đánh nhau, Tình Dương lên tiếng.
“Gia?” Bác Hách khó hiểu nhìn, vừa vòng trở lại chỗ chủ tử.
Kỳ Cách âm thầm sai khiến ánh mắt với hắn, Bác Hách rất nhanh xoay người vào phủ.
Mẫn Gia vừa quay đầu lại, trông thấy người ngày nhớ đêm mongđứng ở phía sau, đã muốn nhào tới ôm, nhưng tay mới duỗi dài thôi, KỳCách đã vượt lên trước một bước đem Tình Dương trở về trong ngực .
“Ngươi… ngươi mau buông tay!” Mẫn Gia trừng lớn mắt, ngón tay run run chỉ vào hắn “Tiểu Tình Dương là ta nhìn thấy trước!”
Tình Dương tức giận ban cho hắn ánh mắt khinh khỉnh “Ngươicho ta là thịt heo à? Mua trước thì được.” Người này nhìn đáng ghét, lời nói cũng đáng ghét!
Kỳ Cách ghé sát vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Nơi này giao cho nàng, ta đi xử lý chuyện khác.” Hắn muốn cùng Bác Hách vào rừng cây đó một chuyến nữa.
“Ừ.” Tình Dương hiểu rõ, gật đầu.
Lát sau, Bác Hách dắt ngựa, đồng thời mang theo Thủy Nhi đira, Kỳ Cách hướng Tình Dương nói nhỏ vài câu, mới cùng Bác Hách rời đi.
“Tiểu Tình Dương!” Thấy mấy tên gây trở ngại đều đi mất, Mẫn Gia lập tức kề đến bên người nàng.
“Đừng gọi như vậy.” Nàng không biết đây là lần thứ mấy đã nói như vậy. ”Đi vào ngồi đi.” Nàng cùng Kỳ Cách tuy rằng cảm tình ổn định, nhưng là không nghĩ có người thứ ba xuất hiện quấy rầy bọn họ, vẫn lànên cùng hắn rõ ràng.
“Cách cách, mời uống trà.” Đi vào đại sảnh, Thủy Nhi rất tự động dâng trà cho hai người.
Mẫn Gia tò mò dò xét bốn phía, có chút đỏ mắt. Không thể phủnhận, ngôi biệt viện này so với nhà hắn còn lớn hơn, mà trang hoàng bàitrí đều có vẻ khí phái rất nhiều.
“Chậc, chậc, hắn thoạt nhìn không có gì tài giỏi, không nghĩtới lại có chút của cải.” Hắn đi tới đi lui, lúc nhìn đại sảnh, lúc lạihướng phòng phía sau hướng chếch điện hành lang gấp khúc thăm dò.
Nhấp một ngụm trà, Tình Dương liếc nhìn hắn một cái, không để ý đến hắn “Mẫn Gia công tử, mời ngồi.”
“Tiểu Tình Dương, nàng chừng nào thì mới chịu trở lại kinhthành?” Chỉ cần đem nàng mang về kinh thành, lại thỉnh A ma đến Cách Đồđại nhân nói chuyện, như vậy là hắn có thể đoạt Tiểu Tình Dương quangminh chính đại trước hắn ta. Tuy nhiên hiện nay Tiểu Tình Dương cùng tên kia luôn kè kè bên nhau, nhưng có thể có được nàng, nhất định phải làhắn!
“Mẫn Gia công tử, ta có thể hỏi một câu không, ngươi vì cáigì như vậy chấp nhất ta?” Để tay lên ngực tự hỏi, nàng cũng không phảimỹ nữ, làm sao có thể vô duyên vô cớ trêu chọc tới một tên dây dưa vớinàng không thể giải thích được?
“Đó là bởi vì, muội muội của ta nói nàng rất thích hợp làm vợ của ta.” Mẫn Gia đắc ý cười.
Đây là cái lý do gì? Tình Dương kinh ngạc trừng lớn mắt “Cũng bởi vì như vậy?” Hắn thoạt nhìn không giống như kẻ dễ nghe lời người,làm sao có thể vì lời muội muội của hắn nói, liền đuổi theo nàng?
“Không đúng, ta có khi nào gặp qua muội ngươi?” Nàng sao một chút ấn tượng cũng không có?
Mẫn Gia nhìn nàng, lộ ra mạt cười “Ngươi gặp nàng, trước đây thật lâu, khi đó, nàng cũng đã chọn ngươi là thê tử cho ta.”
Không biết vì cái gì, tuy rằng hắn lúc nói chuyện trên mặtmang nét cười, nhưng Tình Dương lại thấy rùng mình một cái, đột nhiêncảm thấy hắn cười có điểm đáng sợ, bất quá vậy cũng chỉ là trong nháymắt mà thôi, lại chớp mắt, Mẫn Gia vẻ mặt làm cho người sợ hãi liềnkhông thấy.
Tình Dương đè xuống cảm giác không thoải mái, chậm rãi mởmiệng “Cảm tạ tình yêu của ngươi, chỉ có điều lòng ta sớm thuộc về người khác.”
Biết rõ bị cự tuyệt, Mẫn Gia chợt cảm thấy sĩ diện không nénđược “Ta. . . . . .” Tiến lên vài bước, ngoài đại sảnh liền truyền đếntiếng bước chân hỗn tạp.
Một đám hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện nhảy vào !
“A!” Tình Dương từ trên ghế nhảy lên, không suy nghĩ, chỉbiết bọn họ giống bọn người trong rừng cây, nàng vô thức kéo Thủy Nhichạy về phía sau.
“Oa, cứu mạng!” Mẫn Gia phản ứng chậm nửa nhịp mới chạy theo trối chết.
Bảy, tám hắc y nhân xông vào đại sảnh, một người to lớn mặc quần áo màu lam cũng truy vào .
Lúc đó, người áo lam đuổi theo Tình Dương, kịp thời lao ra phía nàng, đem nàng bảo hộ phía sau.
“Có chuyện gì phát sinh vậy?.” Tình Dương khuôn mặt đaukhổ. Nàng gần đây không có gây thù với ai, sao lại bị truy đuổi khôngngừng? Vừa mới tránh được một kiếp, hiện tại lại tới!
“Cách cách, đi mau!” Vài người áo lam xếp thành một hàng che chở nàng.
Tình Dương kéo Thủy Nhi chạy thẳng, tại hành lang gấp khúcchạy chưa được vài bước, từ mái hiên nhảy ra bốn người, vung trường kiếm hướng đến người nàng.
Nàng thật nhanh, lập tức đem Thủy Nhi đẩy ra ngoài hànhlang. Mục tiêu của đối phương là nàng, Thủy Nhi đi theo nàng sẽ bị nguyhiểm!
“Giết!” Hắc y nhân hung hăng nhào lên.
Hai bên lam – hắc, nhân số kém xa, người áo lam bắt đầu đỡ trái hở phải, trên người đều bị thương.
Tiếng đao kiếm chạm nhau leng keng, ngày càng nhiều hắc ynhân xuất hiện, cùng lao vàovới người áo lam kịch liệt giao chiến, haiphe đánh thành một đoàn, cả tòa biệt viện lập tức lâm vào hỗn chiến.
Sau toàn bộ hắc y nhân đều nhảy vào đại sảnh, Tình Dương trốn đông trốn tây, bất đắc dĩ, đành phải vòng trở lại đại sảnh.
Người áo lam hộ tống nàng đi phía trước, nhưng cho dù bọn họ liều mình tương hộ thế nào, nàng vẫn là khó tránh khỏi bị thương.
“Cứu mạng!” Người khác từ đại sảnh chạy trốn tới, còn có MẫnGia, không có người bảo vệ hắn, ngực hắn bị người chém một đao, máu tươi không ngừng chảy ra. Hắn hoảng sợ chạy trối chết, thấy Tình Dương đượcmột đám người che chở, lập tức lại gần để được bảo vệ.
“Cứu mạng!” Hắn dùng hết sức chạy, chỉ cần ở cạnh Tình Dương, nàng sẽ làm tấm chắn.
“Hỗn đản! Buông tay!” Trường kiếm bén nhọn đâm tới, sau lưngquần áo bị người ta kéo lấy, Tình Dương không thể động đậy, nàng tứcgiận rống to.
“A!” Một thanh trường kiếm xuyên qua cánh tay của nàng, đau đến mức nàng ngũ quan đều nhăn nhó.
“Cách cách!” Người áo lam kêu lớn một tiếng, kịp thời chém đứt trường kiếm.
“Thả ta ra!” Trên cánh tay còn cắm đoạn đao, Tình Dương nhanh phun ra máu.Toàn bộ tay nàng đều dính đầy máu tươi, tay kia để phía sau dùng lực, muốn đẩy Mẫn Gia ra.
Sống chết trước mắt, Mẫn Gia làm sao để ý nàng. Hắn một bênthê lương kêu, một bên đem Tình Dương trở thành búp bê vải đá qua đálại.
Đáng chết! Nếu nàng có thể sống, nhất định phải chỉnh hắn đến không dám kêu cha gọi mẹ!
Vào thời khắc rối loạn này, rất nhiều quân binh đột nhiêntràn vào biệt viện, trong tay nắm lấy trường mâu (giáo),đao kiếm, rấtnhanh tấn công hắc y nhân.
“Tình Dương!” Kỳ Cách tiếng rống giận dữ vang vọng khắp biệtviện, thân ảnh cao to đồng thời xuất hiện ở cửa đại sảnh, mắt mở thậtlớn, hắn nhìn thấy bộ dáng chật vật thê thảm của Tình Dương.
Hắn rốt cuộc đã tới. Vừa nghe đến thanh âm của hắn, TìnhDương thần kinh căng thẳng mới giãn ra, nàng mất máu quá nhiều, sắc mặtsớm đã tái nhợt.
Một bước xông lên trước, Kỳ Cách đưa tay đem Mẫn gia tránh ởphía sau nàng đánh bay ra ngoài, ôm chặt Tình Dương yếu ớt. Hắn mắt thấy nàng bị thương, ngón tay chạm nhẹ, liền điểm trên người nàng mấy chỗđại huyệt cầm máu.
Đều là lỗi của hắn, biết rõ có người muốn làm hại nàng, lại vẫn rời khỏi nàng!
Khi hắn cùng Bác Hách dẫn mấy người đuổi tới rừng cây thìtrên mặt đất ngoại trừ còn lại vết máu loang lổ, thì tất cả thi thể đềukhông cánh mà bay rồi, khi đó hắn đáng lẽ phải phát giác được khôngđúng, nên sớm trở về!
Nhưng hắn vẫn còn ở lại trong rừng cây điều tra, đến khi hộ vệ ở biệt viện chạy tới báo tin, mới chạy về thật nhanh , cùng lúc trên đường trở về, điều động quân đội coi giữ ở cửa thành.
Kết quả, nàng ở ngay trước mắt hắn bị thương thành như vậy!
“Ta không sao.” Tình Dương ở trong ngực hắn, cho dù toàn thân đau nhức, nàng vẫn cố cười trấn an hắn. Ánh mắt của hắn thoạt nhìn cóchút cuồng loạn, sắc mặt so với nàng còn trắng hơn, cả thân thể đều runlên.
Bốn phía vẫn là một mảng hỗn loạn, hắc y nhân cùng rất nhiềuquân binh còn đang chém giết, Kỳ Cách thấy nàng máu chảy rất nhiều, tâmxiết chặt “Mau mời đại phu!” Ôm ngang nàng lên, hắn vừa hướng Bác Háchgào thét, vừa tránh khỏi khu vực hỗn chiến, để những hộ vệ che chở, bọnhọ rất nhanh lui về phía sau.
Tình Dương suy yếu, chỉ có thể dựa vào ngực hắn, mặc cho KỳCách ôm nàng xông về lầu các, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường. Nhìn trênngười nàng đầy vết thương, hắn lòng đau như cắt.
“Ta vô dụng. . . . . . Là ta sơ suất quá. . . . . .” Nhữngsát thủ áo đen kia chưa bao giờ xuất hiện vào ban ngày, hơn nữa trongrừng cây bị tập kích, hắn cho rằng những người kia hôm nay sẽ không xuất hiện nữa, hắn cho rằng. . . . . . Thiếu chút nữa hại chết nàng!
Trên cánh tay nàng còn cắm đoạn đao kia, đao dường như cắm ở tim của hắn, hắn đau đến không thể hô hấp.
“Tình Dương, Tình Dương. . . . . .”
“Gia, đại phu đến đây!” Bác Hách cùng đại phu đi vào trong phòng.
Vô lực nhắm mắt lại, Tình Dương toàn thân mệt mỏi, ý thức lâm vào bóng tối.
Lần ngã bệnh trước, Tình Dương lần nữa cảm nhận được giường chiếu êm ái, còn có chén thuốc “mỹ vị” gì đó.
“Thế tử, thuốc sắc xong rồi.” Thủy Nhi bưng chén sứ còn bốchơi nóng đi vào trong, giương mắt nhìn lên, con mắt mở to, lẳng lặng đi đến bên giường.
Tình Dương mặt không biểu tình nhìn nàng đến gần, sau đó kéo lên khóe miệng, vẻ mặt giả cười.
Thủy nhi ngơ ngác nhìn nàng “Cách cách, người không sao chứ?”
Nhìn nàng, Tình Dương cầm lấy chén thuốc nàng bưng trêntay. Nàng không có chút hứng thú cầm thìa múc, lông mi hạ xuống, nhìnnhìn cảnh tượng bên trong phòng.
Căn phòng vốn rộng rãi lịch sự tao nhã, nay trở nên thanh u, bởi toàn bộ bị trận chiến làm cho xơ xác tiêu điều.
Tạo thành cục diện này, Kỳ Cách ngồi sau bàn cao, một thântrường bào đen, áo khoác màu tím, trên người khí chất thanh lãnh mà lạnh lùng, toàn bộ bởi vì một thân mặc hắc y mà trở nên lạnh đến cực điểm,mắt phượng hẹp dài, không không còn ý cười thường ngày nữa, môi mỏngnhếch thành một đường cong, phối hợp trên mặt hắn hai vết sẹo, chỉ thiếu là ở trên mặt không có khắc bốn chứ lớn “Người lạ chớ gần”.
Bất quá, người đứng ở trước mặt hắn cũng không có sắc mặttốt, nhất là thành thủ úy phụ trách trấn thủ thành Lạc Dương, sắc mặtđều chuyển xanh, mà đứng bên cạnh hắn là Hà Nam án sát trên mặt lại càng trắng xanh hơn.
“Đám hắc y nhân kia đã điều tra rõ lai lịch chưa?”
Cho dù là người yêu thân thiết, nhưng thanh âm lạnh thấuxương này, làm cho Tình Dương nhịn không được co rúm lại, ánh mắt đồngtình không khỏi đưa về phía người cùng cảnh ngộ kia.
Từ sau khi nàng tỉnh lại đã ba ngày, ngày đó nàng mất máu quá nhiều, hôn mê bất tỉnh, hôm sau tỉnh lại, ngôi biệt viện này liền tăngcường thêm tầng tầng binh lính phòng thủ. Để một mẻ hốt gọn đám hắc ynhân, Kỳ Cách đem thân phận thân vương thế tử nói ra, huy động binh lựccả thành Lạc Dương, hơn nữa vài ngày trước hắc y nhân tới giết người,tin tức liền bị lưu truyền ra, trong thành lời đồn đãi nổi lên bốn phía, khiến cho lòng người hoảng sợ.
Hắn đối với chuyện này luôn chú ý, để những binh lính kia thủ ở cửa thành, toàn bộ nha dịch đang làm việc, kiên quyết dừng lại.
Tình Dương thấy Kỳ Cách quay mặt lại, đột nhiên cười ngọtngào. Nói tới những tổn thương trong lòng đã có vẻ tốt hơn, hắn chủ động gỡ nón xuống, không sợ đem bộ mặt đáng sợ lộ trước mặt người khác .
“Thuộc hạ từ những hắc y nhân đã chết kia điều tra, thấy vài ấn ký đặc biệt, trước mắt đang theo ấn ký này điều tra.”
Hà Nam án sát lau mồ hôi lạnh bên trán trợt xuống, nói xong nơm nớp lo sợ.
“Bẩm, thuộc hạ tra được thời gian những hắc y nhân này vàothành, ước chừng khoảng mười ngày trước, ở tại khách điếm Thành Tây. Căn cứ theo lời tiểu nhị nói, bọn họ chia làm ba đợt đi vào.” Thành thủ úytrong nội tâm âm thầm kêu khổ.
Thế tử từ kinh thành tới, ra việc đại sự này, nếu rơi vào tay Đô Thống tướng quân, hắn còn mạng đứng ở chỗ này sao?
“Đã qua ba ngày, lai lịch, mục đích hắc y nhân không có nửa điểm rõ ràng sao?”
“Cái này. . . . . .” Hà Nam án sát cùng thành thủ úy đưa mắtnhìn nhau. Bọn họ cũng rất bất đắc dĩ! Người là từ nơi khác tới, thậtvất vả bắt được người thì toàn bộ uống thuốc độc tự vẫn, không còn aisống sót, manh mối vông cùng ít ỏi, hai người bọn họ đem hết toàn lựctruy tra, vẫn là không tìm được đầu mối.
Kỳ Cách lạnh lùng nhìn bọn họ “Ngoài ngồi không mà hưởng thụ ra, các ngươi còn có thể làm gì?” Đám phế vật vô dụng này!
Bác Hách tiến lên một bước “Gia, thuộc hạ đã lấy độc dượctrong răng của các thi thể đi kiểm tra, qua đại phu kiểm tra, suy đoánloại độc chất này hẳn là đến từ Đường Môn ở Tứ Xuyên. Đường Môn chuyênbán độc dược bí truyền, gần đây lại có thói quen sắp xếp trật tự danhsách, tiểu nhân đã gửi độc dược cho chim bồ câu gửi đi, đến lúc bọn họđưa danh sách về, có thể truy tra ra lai lịch sát thủ.”
“Những sát thủ này tất cả đều nhằm vào cách cách, trong biệtviện trú binh không được chủ quan. . . . . .” Ngưng mặt, Kỳ Cách mặtlạnh lùng, vội vàng đem Tình Dương đề phòng cẩn thận bốn phía. Hắn đáylòng có dự cảm bất thường. Nhóm sát thủ này, lai lịch quá mức thần bí,hơn nữa đối với hành tung của bọn họ rõ lại như lòng bàn tay. Vì cái gìbọn họ nhằm vào Tình Dương? Hắn thật sự không hiểu.
Vừa nghĩ tới có thể đi lại tự do, Tình Dương nhịn không đượcnhớ tới kẻ kia, nàng nghiêng đầu nhìn nha hoàn thiếp thân “Tên kia không chết à?” Đương nhiên là ám chỉ tên không có lương tâm đem nàng làm tấmchắn – Mẫn Gia.
Thủy Nhi len lén nhìn cái mặt lạnh của thế tử “Cách cách,ngài hỏi cái này làm chi? Thế tử cho ngài nghỉ ngơi dưỡng thương, đừngnên xen vào việc của người khác.” Nàng cũng không phải là nói dối, cũngbiết rõ Mẫn Gia công tử đem cách cách làm tấm chắn thì nổi giận thiếuchút nữa là tống hắn đi gặp Diêm vương.
“Hãy bớt sàm ngôn đi, hắn không chết ?” Nàng tuy rất muốnchém chết Mẫn Gia, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là nhi tử của Ba Thái Niđại nhân, thực xảy ra chuyện, chỉ sợ Ba Thái Ni sẽ không bỏ qua cho nhàChương Giai.
“Không có, nhưng hắn thương thế cũng không nhẹ, thế tử cho hắn ở lại trong biệt viện.”
“Vậy là tốt rồi.” Tình Dương an tâm thở dài, khóe mắt mộtvòng dư quang, nhìn thấy Thủy Nhi nhét trong ngực một bao vật phẩm màutrắng, nàng tò mò truy vấn “Đó là cái gì?”
Thủy Nhi móc từ trong ngực ra vật được dùng khăn lụa trắngbọc bên ngoài “Đây, nô tỳ cũng không biết, ngày đó nô tỳ nhìn thấy từtrên người Mẫn Gia công tử rơi xuống, mấy ngày này tìm không thấy để trả lại cho ngài ấy.”
“Mở ra xem xem.” Tình Dương phân phó, bên cạnh cầm chén thuốc còn dư uống cạn.
Thủy Nhi theo lời mở khăn ra, một khối ngọc bội màu xanh lá cây đậm ở trong đó.
Tình Dương xem xét, sợ tới mức ngạt thở “Phụt!” Toàn bộ thuốc trong miệng đem phun hết lên người nha hoàn đứng cạnh.
“Cách cách!” Thủy Nhi kêu thảm một tiếng.
“Khụ khụ khụ! Khụ khụ! Khụ khụ khụ. . . . . .” Chén thuốc sặc ở khí quản, Tình Dương ho đến đỏ mặt tía tai, mắt mở thật lớn, khụ khụkhụ, Thủy Nhi bên cạnh tiện tay đặt ngọc bội xuống giường.
“Tình Dương.” Kỳ Cách đứng dậy đến bên giường, vội vàng đập nhẹ phía sau lưng nàng.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Quái lạ! Cái ngọc bội kia!
“Cách cách, ngài uống nước cho thuận khí.” Lau đi thuốc trên mặt, Thủy Nhi vội vàng bưng chén nước cho nàng.
Ho một hồi lâu, Tình Dương cơ hồ như muốn long phổi ra, mới dừng lại “Ta không sao .”
Thân thể chưa hồi phục hoàn toàn, lại bị cái này làm giật mình, toàn bộ khí lực đều tiêu tan hết.
Nàng mệt mỏi dựa đầu vào gối, con mắt thỉnh thoảng nhìn vật như muốn dọa phá nàng kia .
Đó là ngọc bội hình tròn, lớn cỡ bàn tay, trên mặt khắc mộtcon Phượng Hoàng cùng Thanh Long bay lượn, ở giữa là một đóa tường vân,Thanh Long cùng Phượng Hoàng bay quanh gì đó, mỏ Phượng Hoàng lại đốivới mắt Thanh Long, ngọc bội kia. . . . . . Nhìn quen mắt làm nàng toànthân phát lạnh.
“Thế tử, cách cách không có sao chứ?” Hà Nam án sát không có can đảm đi tới, hỏi từ xa.
Kỳ Cách nhìn nàng một cái, bàn tay nhẹ giơ lên, vuốt gò mágầy gò của nàng “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta đến thư phòng.” Chỉ làkhông muốn nàng rời khỏi tầm mắt của mình, lại không nghĩ tới hại nàngkhông thể an tâm nghỉ ngơi.
“Được. . . . . .” Gật gật đầu, Tình Dương thừa dịp Kỳ Cáchquay đầu cùng Bác Hách nói chuyện, đem ngọc bội bên giường giấu vàotrong chăn.
Thủy Nhi chú ý tới hành động của nàng, buồn bực nhăn mày,đang muốn mở miệng hỏi nàng, chỉ thấy chủ tử nhíu mày nháy mắt, cáimiệng nhỏ nhắn liền ngậm lại, lui sang một bên.
“Ta đi ra ngoài trước, tối nay lại tới thăm nàng.” Kỳ Cáchcúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống bên má nàng, dùng ánh mắt quyến luyến thaythế hai tay, mơn trớn tóc của nàng, lông mày của nàng, mắt của nàng, hắn khóe môi khẽ nhếch, may mắn nàng bình yên ở trước mặt hắn.
Tình Dương nhìn chằm chằm hắn, bỏ nón ra, đắm chìm dưới ánhmặt trời của hắn, biểu lộ lạnh như băng làm cho mọi người câm như hến,chỉ có đối mặt nàng thì bày ra ôn nhu che chở, trong chớp nhoáng này,nàng đột nhiên hiểu được điều gì, nhẹ hạ mi, che lấp đôi mắt đen láy,giống như mệt mỏi gục xuống.
Giúp nàng kéo chăn lên, sau khi thấy nàng hai mắt nhắm lại, Kỳ Cách lúc này mới đứng dậy, theo Bác Hách và mấy người rời đi.
Chờ nghe được tiếng cửa khép lại, Tình Dương mới bò dậy vén chăn lên, cầm khối ngọc bội kia lên, đưa trước mắt tinh tế đánh giá.
Thủy Nhi hai con mắt cũng chăm chú vào ngọc bội, nhìn một hồi lâu, kinh ngạc mở lớn miệng “Cách cách! Ngọc bội kia không phải giốngcái mấy năm trước ngài bị mất sao?” Vừa rồi thấy chủ tử hoảng sợ, khôngnhìn ra, hiện tại nhìn kỹ, càng xem càng cảm giác nhìn quen mắt.
“Ngươi cũng cảm thấy như vậy?” Nhíu mày, Tình Dương vẻ mặt chăm chú.
Năm đó nàng như người điên tìm kiếm khắp đại giang nam bắcphương pháp trở lại thế kỉ hai mốt thì nghĩ tới ngọc bội ở trong rãnhnước sâu kia, liền đi tìm. Nhưng tìm suốt ba năm không thấy, dưới sựgiận dữ, nàng quyết định khắc một cái cho mình!
Vì vậy nàng dựa vào trí nhớ, chọn lấy khối ngọc tròn để thợkhắc một Phượng Hoàng ở tư thế bay lên, chỉ là sau khi làm xong, nàngcảm thấy thiếu cái gì đó, lại bảo người thợ khắc thêm đóa tường vân cùng Thanh Long.
Bất quá. . . . . . Khối ngọc bội này, nhiều năm trước khôngcẩn thận làm mất, khi đó nàng còn đi tìm rất lâu, sao giờ lại đột nhiênxuất hiện?
“Cách cách, càng nhìn càng giống ! Ngọc này chính là ngài sai người đi tìm lại đó?” Thủy Nhi khẳng định gật đầu “Nhưng, vì cái gìngọc bội của cách cách lại từ trên người Mẫn Gia công tử rơi ra?”
“Ngươi chắc chắn là hắn làm rơi ?” Tình Dương cũng rất khó hiểu.
“Đúng vậy, nô tỳ tận mắt nhìn thấy.” Nàng khi đó bị cách cách đẩy sang một bên, tránh ở một bên im lặng. Mẫn Gia công tử đem cáchcách túm được mang chắn trước người thì vật này được bọc trong khăn lụatrắng, từ người hắn rớt ra.
Đem ngọc bội nắm tại bàn tay, cảm giác ấm áp quen thuộc nhưvậy. Kỳ thật không cần Thủy Nhi nói, nàng cũng có thể khẳng định cái này chính là khối ngọc nàng mất đi. Nàng cúi đầu xuống suy tư hồi lâu.
“Ngày mai, đợi ta khỏe lên chút sẽ đi hỏi Mẫn Gia công tử. Việc này ngươi không cần nói cho thế tử, hiểu không?”
“Nô tỳ tuân mệnh.”