Chương trước
Chương sau
Ăn xong, Kỳ Cách đưa Tình Dương đến chùa Bạch Mã ở phía đông ngoại ô thành Lạc Dương
“Ừ, lúc trước ta đến vẫn như vậy, một chút cũng không thayđổi.” Đảo qua một mảng rừng xanh um tươi tốt, chùa miếu to lớn đứng sững ở giữa, Tình Dương thở sâu, đều là mùi của không gian thoáng đãng trànngập lòng người, dòng người đi tới đi lui không ngớt, có thể thấy đượcrằng chùa Lạc Dương có nhiều người tìm đến.
“Ngươi đã mười sáu tuổi, chùa Bạch Mã cũng đã xây dựng hơn ngàn năm, làm sao có thể tùy ý thay đổi?” Kỳ Cách nắm tay của nàng, hai người chầm chậm đi vào đại điện.
Mặt che nón trắng, Tình Dương không phục “Ta không phải là ý kia.” Khó giải thích ý tứ trong đầu, nàng đương nhiên hiểu rõ sự đổithay, đây chỉ là một loại biểu đạt tâm tình mà thôi.
Nhưng đã là cửa nhà chùa, nhất định có nhiều tên khất cái tụtập, Tình Dương móc ra tất cả bạc vụn trên người, nhìn thấy một ngườiliền ném một khối, cuối cùng có một tiểu khất nhi chạy đến trước ngườidừng lại.
“Công tử hảo tâm, tiểu thư, bố thí chút gì cho ta. . . . . .” Bàn tay cầm cái bát có nhiều chỗ sứt vỡ, tiểu khất nhi đáng thương nói.
Thương cảm sờ sờ đầu của hắn, Tình Dương ném vài khối bạc vụn vào trong chén, sau đó nhìn hắn kích động liều mạng dập đầu cảm tạ.
“Nhanh đi mua đồ ăn đi.” Nâng tiểu khất nhi còn quỳ trên mặt đất, nàng nhẹ nhàng thúc giục.
“Đa tạ công tử, cám ơn ý tốt của tiểu thư!” Hắn vừa chạy đi, vừa hô to.
“Thiên hạ thế nào thái bình, vẫn có người xin ăn xuất hiện nhiều như vậy.” Nhấp môi dưới, Tình Dương có chút xúc động.
“Đi thôi.” Kỳ Cách cười khẽ nắm chặt tay của nàng, một tiểucô nương thiện lương biết bao! Bởi vì nàng tốt bụng, lòng của hắn dườngnhư cũng tốt theo.
Hai người xoay người bước vào chùa, đến đại điện, Tình Dươngliền đi dâng hương cầu phúc, mà Kỳ Cách vốn luôn không tin thần Phật,đành đứng ở bên cửa đợi nàng.
Châm hương, Tình Dương thành tâm quỳ gối trên đệm, nhìn trộmKỳ Cách đứng cạnh cửa, mới đem ánh mắt quay lại trước tượng Phật, nhắmmắt lại, dưới đáy lòng cầu nguyện. Bồ Tát, tín nữ Tình Dương, lúc nàythành tâm khẩn cầu xưng lòng từ bi, nguyên bản lòng ta tâm niệm luônmuốn tìm được cách quay về thế kỷ hai mốt, nhưng là.. . . . .
Nàng hơi mở mắt ra, nhìn thân ảnh đang đứng ở cửa lớn, tronglòng ấm áp, nàng lại quay đầu nhìn về phía Bồ Tát trang nghiêm từ áitrước mặt, tiếp tục cầu nguyện. Đã nhiều năm như vậy, Tình Dương khôngcách nào như ý nguyện trở lại tương lai được, tự biết kiếp này nhất định phải ở lại nơi này, tưởng rằng cô độc sống nốt quãng đời còn lại, hoặclà nghe theo cha mẹ cứ như vậy gả cho người mình không yêu, nhưng chắclà trời thương ta, để cho ta gặp Kỳ Cách, lòng của ta vì hắn đau, vì hắn mà không muốn, vì hắn dần dần quên đi ta thực ra thuộc thời đại nào. . . . . .
Bồ Tát, tín nữ lúc này khẩn cầu người, Tình Dương không yêucầu xa vời đại phú đại quý, chỉ hy vọng có thể bình an ở thời đại nàylàm bạn với hắn sống nốt quãng đời còn lại, thỉnh Bồ Tát thành toàn.
Hết hương, Tình Dương kéo Kỳ Cách đi tìm trụ trì, lúc gặpđược thì nàng lại sửng sốt “Trụ trì đổi người rồi?” Nàng kinh ngạc nhìnlão hòa thượng lạ lẫm trước mắt này.
“A di đà Phật, thí chủ nói hẳn là sư huynh của ta, huynh ấy hơn hai năm trước đã viên tịch.” Tân nhậm trụ trì cười cười nói.
“Cái gì? Ngài ấy không phải mới thêm có vài tuổi?” Tình Dương buồn bực nhăn đôi mi thanh tú, nàng nhớ không lầm, ba năm trước đâynàng nhìn thấy vị trụ trì kia, bất quá mới bốn mươi mấy tuổi, như thếnào nhanh như vậy đã viên tịch rồi?
“Đúng vậy, sư huynh đột ngột ra đi, chúng ta coi như huynh ấy tu hành đã đủ, đã tới lúc hồi thiên, thí chủ còn nhớ rõ sư huynh, thậtkhiến cho người ta cảm thấy vui mừng.” Trụ trì dường như xúc động hoàiniệm lại.
“Ba năm trước đây, ta đi ngang qua chùa này, có vào thăm hỏitiền nhiệm trụ trì một việc, được ngài khuyên giải rất nhiều, không nghĩ tới hôm nay lại. . . . . .” Tình Dương có chút sầu não, cho đến giờ,nàng chưa có tạ ơn vị trụ trì kia, năm đó nếu không nhờ ngài khuyêngiải, chỉ sợ nàng còn ý muốn quay về thế kỷ hai mốt, đến giờ, nàng cũngchỉ nói với vị trụ trì kia nàng đến từ thời đại khác.
Ba năm trước đây? Hai lông mày trụ trì khép lại “Chẳng lẽ,người chính là vị cô nương kia từng cùng sư huynh trong mật thất tĩnhđàm hai canh giờ?” Này cũng thật khéo.
“Đúng vậy.” Vị này làm sao biết?
“Thí chủ đừng hiểu lầm, lão nạp có ấn tượng, là bởi vì ngườicùng sư huynh đang tại mật đàm thì có một vị cô nương khác cũng chờ cùng sư huynh cùng nói chuyện, chỉ là thí chủ may mắn được cùng sư huynh trò chuyện, nói chuyện hơn một canh giờ, cô nương kia đợi không được, nóicó việc rời đi trước, vài ngày sau, chúng ta nghe được tin nàng đã tựvẫn.
“Có lẽ, cô nương kia tìm sư huynh khi lòng có tử ý, mới muốnsư huynh khuyên giải, đáng tiếc. . . . . . Sư huynh từng nói, Phật độhữu duyên nhân (Phật chờ người có duyên),cô nương kia không có duyên,hương tiêu ngọc tẫn, cũng chính là mệnh số.”
Tình Dương một bên nghe, sắc mặt cũng càng ngày càng quái dị, trong lòng bàn tay có chút mồ hôi. Không, không thể nào? Sẽ không phảichính là “Nàng” ?
Trụ trì không nhìn thấy biểu lộ của nàng ở sau nón, kính tựnói tiếp “Cũng là trùng hợp, sau đó người nhà vị cô nương kia đến xử lýhậu sự, thuận đường đến chùa dâng hương, tình cờ gặp gỡ sư huynh liềnnói đến việc này, kết quả có vài ngày, sư huynh liền viên tịch . Ai. . . . . . Không cứu được vị cô nương kia, sư huynh đáy lòng cũng là rấttiếc nuối, có lẽ trong lòng uất ức mà ra đi.”
Cả người như bị thiên lôi đáng trúng, Tình Dương đờ đẫn gật đầu, trong đầu có thật nhiều suy nghĩ hỗn loạn.
Kế tiếp trụ trì đi tiếp đãi các khách hành hương khác, rờichùa thì Tình Dương cả người lơ mơ, rất nhiều chuyện không vui dần dầnhiện ra trong đầu.
Buổi tối, trở lại biệt viện ở Lạc Dương, nàng nằm ở trêngiường lật qua lật lại ngủ không được, cả trong đầu đều là lời nói củatrụ trì, nàng cắn môi, suy nghĩ hỗn loạn.
“A! Phiền phức!” Kéo chăn lên, nàng ngồi dậy mà trong lòngphiền muộn, nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ ngợi, đứng dậy khoác một cái áomỏng, mở cửa ra ngoài.
Đi dạo dưới ánh trăng, nàng tâm tư rối loạn, cảm thấy toàn thân mình lạnh như băng. Không biết vì cái gì, buổi chiều nghe xong lời nói như thế, nàng có một dự cảm bất thường.
Nhìn trời đêm tối đen như mực, đầy sao, ánh trăng nhẹ nhàngchiếu sáng vào nàng, khung cảnh này cũng giống như cái đêm gặp được KỳCách.
Nghĩ đến hắn, bất an trong lòng mới giảm đi được chút, đầungón tay lạnh như băng xoa lên môi mình, nàng cười ngọt ngào, nhớ lạilúc vào thành nàng cưỡng hôn Kỳ Cách, hắn ngu ngơ, thật sự là khôi hài.
“Đêm lạnh giá, sao còn chưa ngủ?” Tiếng nói trầm thấp từ sau truyền đến.
Đặt áo choàng to rộng lên đôi vai thon gầy, mang theo tìnhcảm ấm áp thấm tiến vào lòng nàng, Tình Dương quay đầu lại, dường nhưcòn có tia sáng từ đáy mắt tỏa ra.
Dưới ánh trăng, Kỳ Cách khoác áo choàng đứng ở sau lưng nàng, trong mắt lộ ra tia không vui, thân ảnh cao to, cũng như đêm hôm đó,hắn tuấn dật làm nàng động tâm.
Kinh ngạc nhìn hắn, nàng tâm xiết chặt “Kỳ Cách, ngươi đốivới ta. . . . . . Rốt cuộc là cảm giác gì?” Trong cuộc sống, không cóchuyện gì là giống nhau cả, vận mệnh nếu muốn đùa giỡn, ai cũng khôngngăn cản được, buổi chiều nghe xong trụ trì lời nói…, cảm xúc của nàngcàng lớn.
Đôi mắt hẹp dài mở to, nhìn nàng dưới ánh trăng, Kỳ Cách lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, hắn phải lừa gạt mình thế nào rằng nàng chỉ là tiểu cô nương không hiểu tình yêu? Hơn nữa nàng lại lộ ra ánh mắtchờ đợi, hắn cự tuyệt nàng thế nào? Hắn sợ hãi, chưa bao giờ là nàng, mà là chính mình!
Thật lâu không nghe được câu trả lời của hắn, Tình Dương mắt nóng lên, hắn không nói, vậy thì tùy nàng đi!
Vươn tay ôm cổ của hắn, kéo đầu hắn xuống, nàng ngửa đầu chụp lên môi của hắn, lông mi run rẩy, nước mắt trong suốt nhẹ nhàng rơixuống.
“Kỳ Cách, Kỳ Cách của ta, ta thích ngươi, thích đến tim đauđớn. . . . . . Ngươi không cần, ngươi không cần phải dùng loại ánh mắtthương xót này nhìn ta . . . . .” Lòng của nàng đau quá, thật sự rấtđau!
Mỗi lần chỉ cần nàng bày tỏ với hắn, đáy mắt hắn sẽ nổi lênmột cỗ bi thương, làm cho lòng của nàng nhói đau. Hắn tự ti, hắn hốitiếc, rốt cuộc là ai đã từng thương tổn hắn, bảo hắn chùn bước trướctình yêu như thế?
Kỳ Cách cả người chấn động, con ngươi đen sâu thẳm dừng ở đôi mắt ngập nước của nàng. Thì ra nàng hiểu, nàng thấy hắn chùn bước và sợ hãi? Tựa như bí mật bị vạch trần ra, không cách nào ẩn trong bóng tốinữa!
“Ái Tân Giác La Kỳ Cách, ta là Huân Thân Vương thế tử, ta làsự xấu xa của con người! Ta chỉ là con quỷ, ngươi nghe chưa?” Kỳ Cáchthống khổ, trào phúng cười nói, rốt cuộc không che giấu được hận ý nồngđậm, bộc phát ra!
Hắn thống hận khuôn mặt của mình, thống hận chân của mình,thậm chí thống hận tại sao mình không có theo ngạch nương chết đi! Lãothiên lưu hắn lại thế gian làm cái gì? Người thân của hắn đều chết cả,không còn một người nào, không còn ai, chỉ còn lại hắn, hắn bị ép quayvề từ cõi chết, trải qua cuộc sống sống không bằng chết!
“Đừng như vậy, Kỳ Cách!” Ôm chặt hắn khóc lớn, Tình Dương lòng đau như cắt, nàng quá nóng vội, không nên dồn ép hắn như vậy.
“Ngươi biết ta là ai sao? Ngươi biết không?” Hắn bithương khàn khàn gào rú, mơn trớn vết sẹo gồ ghề ở đầu gối “Ngươi cóbiết người trong hoàng thành cười nhạo ta, gọi ta là cái gì không?” Hắnkhông quên được, vĩnh viễn cũng không quên được! Chân này, làm cho hắnmuốn yêu cũng không dám yêu, chỉ sợ có một ngày nhìn thấy trong mắt nàng là sự chán ghét cùng kinh tởm.
Nàng làm hắn phát cuồng, hắn yêu mến nàng, yêu nàng cũng không dám nói, nàng đau khổ, chẳng lẽ hắn sẽ không khổ sao?
Khi hắn từ cõi sinh tử trở về, người khác không còn nhìn hắnbằng cả con mắt nữa, hoàng thượng nhìn hắn với ánh mắt áy náy, đau lòng, những người nhìn hắn trào phúng, khinh thường cùng sợ hãi.
“Ngươi có biết khi ta biến thành như vậy, đối với ta đã không còn ánh mắt yêu thích cùng ngưỡng mộ nữa, chúng đều ở sau lưng cườinhạo ta không có khả năng bảo vệ mình và người nhà, lại vẫn còn sống sót trên đời này; những thiên kim, cách cách trước kia nhìn ta yêu say đắm, nay lại e ngại nhìn mặt ta, thậm chí còn có cung nữ bởi vì nhìn thấy ta mà sợ tới mức đêm không thể ngủ!
“Ai có thể hiểu được? Ai có thể hiểu được cảm giác đang từtrên trời bị rơi xuống đất sẽ đau đớn đến thế nào? Rời xa kinh thành, ta không muốn có quan hệ với bất cứ cái gì ở hoàng thành nữa, ta hận ta là thế tử của Huân Thân Vương, ta hận họ Ái Tân Giác La, hoàng đế chỉ hạmột lệnh, liền làm cho ta không thể không trở về, lại đối mặt với tấtcả!”
Hắn dường như sụp đố, bi thương gào thét chỉ làm cho TìnhDương càng khóc lớn, nàng biết rõ, nàng sớm đoán được, hắn yếu ớt, chânlại có tật, sớm khiến nàng nghĩ đến thân phận của hắn, chỉ là nàng không nghĩ hắn bị tổn thương lớn như vậy, trước giờ không hề được sống thoảimái!
“Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, Kỳ Cách. . . . . . Còn có ta. . . . . . Còn có ta ở đây. . . . . .” Nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên mặthắn, nhẹ nhàng như sợ làm hắn bị thương, nàng thương tiếc hôn bên dưới,nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.
Hơi thở quấn quít lấy nhau, nụ hôn mềm nhẹ như lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ, hắn chụp lên môi của nàng, thật sâu, cuồng mãnh cướp đoạt, tiến quân thần tốc, nhấm nháp tư vị ngọt ngào của nàng, hai thân thể gắt gao ôm lấy nhau không có khe hở, tùy ý để ngọnlửa tình cảm mãnh liệt đốt cháy hết thảy.
Không biết khi nào, bọn họ đã trở lại trong phòng Tình Dương, cũng không biết khi nào, quần áo hai người đều đã cởi hết, hai thân thể trần trụi gắt gao dây dưa, tựa như hai ngườiđã hòa làm một, bọn họ sớm đã không thể buông nhau ra.
Cho đến khi lớp bảo vệ mỏng manh kia bị công phá thì TìnhDương thần trí đang mê man mới có chút thanh tỉnh, mắt khép hờ, chống đỡ lại đôi mắt hắn đã sớm bị tình dục nhuộm đỏ, nàng thỏa mãn cười, chủđộng bám lấy cổ hắn, nghênh hợp hắn tiến lên.
Kỳ Cách động thân chen vào nơi ấm áp bên trong nàng, một lầnlại một lần, có chút thô bạo đoạt đi ngọt ngào ở thân nàng, mồ hôi nhỏtrên bộ ngực trắng nõn của nàng, nhìn nàng vẻ mặt toàn tâm, bằng ánh mắt ôn nhu đang nhìn mình, hắn nôn nóng bất an tựa như phiêu ở giữa khôngtrung, cuối cùng trở lại, chậm rãi tung bay rơi xuống đất, như cuồngphong mau chóng xâm lược cũng dần dần chuyển thành ôn nhu, hắn nhẹnhàng, yêu thương, toàn tâm toàn ý đi vào nàng, thật sâu trong tìnhbiển.
Nến đỏ màn trướng nhẹ lay động, trên giường hai cơ thể đongđưa, cùng với ván giường phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, đến khi chântrời hơi có màu trắng, hai thân thể quấn lấy nhau mới thỏa mãn, mệt mỏingủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, Tình Dương trở mình, cánh tay theo bản năng đặt lên ngực người bên cạnh, không ngờ lại trống không, cánh tay ở trên giường sờ soạng, vẫn không thấy người, mơ mơ màng màng mở mắt ra, pháthiện không thấy Kỳ Cách, hẳn là phải nằm bên cạnh nàng mới đúng!
Mở mắt ra, nàng nhìn quanh phòng “Người đâu?” Bên ngoài sắc trời tối như mực, lúc này, hắn không ngủ lại chạy đi đâu?
Ở trên giường một lúc, nàng bước xuống giường, khoác tạm cáiáo đi ra ngoài, qua phòng khách đi vào đại sảnh, xoa xoa con mắt, trôngthấy Kỳ Cách đứng ở trước cửa.
“Sao lại tỉnh?” Kỳ Cách cũng phát hiện nàng, xoay người bước nhanh đến bên người nàng.
Tình Dương uể oải dựa vào ngực hắn, chớp mắt “Nhìn không thấy ngươi, không biết ngươi chạy đi đâu.”
Kỳ Cách cười, sờ sờ mái tóc dài sau lưng nàng “Chỉ là đi rangoài một chút, nàng trở về ngủ trước đi, ta tắt đèn liền vào.” Tựa ởtrên đỉnh đầu nàng, ánh mắt quét ra phía cánh cổng và ngoài sân, có lướt qua bóng đen.
Tình Dương cũng không chú ý có gì bất thường, nàng thật sự là quá mệt mỏi, dụi dụi hai mắt gật đầu “Ừ, vậy nhanh lên một chút đó.”Hơn nửa tháng này, nàng đã quen có Kỳ Cách nằm ở bên người nàng rồi, chỉ cần không có hắn, nàng ngủ không ngon.
“Ừ.” Kỳ Cách cười, thấy thân ảnh nàng lung la lung lay đi vào trong phòng, bên môi cười hình cung vừa thu lại, ánh mắt trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Gia.” Bác Hách trốn ở ngoài sân lúc này mới đi vào, đi theophía sau là ba hộ vệ ở biệt viện, cũng là một thân màu đen to lớn, bóngđen vừa rồi chính là bọn họ.
“Người đâu?” Kỳ Cách nhàn nhạt hỏi.
“Đã chạy mất.” Bác Hách cúi đầu hồi bẩm, từ lúc bọn họ bắtđầu vào Lạc Dương, nửa đêm, thường có người lẻn vào biệt viện, khôngbiết có mục đích gì.
“Gia, hai ngày này đối phương thái độ cũng thay đổi, biệtviện giới hộ không đủ nghiêm mật, có cần phải sai thêm một ít nhân thủtới?” Ở biệt viện không thể so với trong hoàng thành, gia lần này xuấtmôn cho khuây khỏa, bên người trừ hắn ra cũng không mang theo những hộvệ khác, hộ vệ ở đây lại không đủ.
Ngày thường, ám vệ phụ trách an toàn cho biệt viện, minh vệlà phụ trách ngăn cản Mẫn Gia công tử chưa từ bỏ ý định cầu kiến. Nhữngquản sự của biệt viện phải chịu khổ, làm vật hi sinh cho Mẫn Gia công tử tại cửa lớn chửi.
“Cầm lệnh bài Huân Thân Vương phủ, để Hà Nam án sát phái thêm một ít nhân thủ, tất cả lấy an toàn cách cách làm trọng.
“Lai lịch của những người này còn chưa rõ ràng sao?”
Bác Hách trầm ngưng, nghiêm mặt trả lời “Chưa có, phái thámtử đi đều không có tin tức hồi báo, mà chúng ta bắt được hắc y nhân, thì toàn bộ đều cắn nát độc dược trong miệng tự vẫn, những người này thấychết không sờn, chẳng lẽ cùng cách cách có quan hệ sao?” Những người này không rõ danh tính, chỉ thấy là thấy chết không sờn mà thôi, võ cônglại kém hơn so với toàn bộ ám vệ trong biệt viện, cũng không có tìm được chủ nhân của những kẻ đã chết ngoài sân kia.
“Chúng ta đại giang nam bắc đều đi đã được bảy năm, tronghoàng thành cũng không có kẻ dám ngáng đường ta, hoàng tử tranh giành ta cũng chưa từng nhúng tay can thiệp vào, những người kia hẳn không phảilà nhằm vào ta mà đến. Về phần Tình Dương. . . . . . Ta sẽ tìm cơ hộihỏi nàng một chút.” Chuyện này, hắn cũng nghi hoặc.
“Nhưng cách cách là chi nữ của quan Thượng Thư, thiên kim nhà quan, ngày thường ít tiếp xúc với người, mặc dù xuất môn, cũng khôngthể trêu chọc đến điều rắc rối, Cách Đồ đại nhân lại đang rất được lòngvua và dân chúng trong hoàng thành, cho dù có kẻ thù, cũng không thểmuốn mạng cách cách, thuộc hạ thăm dò, gia đình Cách Đồ đại nhân cũngkhông phát sinh những sự tình này.”
Theo lời Bác Hách, Kỳ Cách nghĩ không ra nơi nào, những ngàynày hắn cùng Tình Dương ở chung cùng một chỗ, Tình Dương tính tình cóthể nói là có chút lười, cũng không có hay gây chuyện, huống hồ nàngđược dạy dỗ, tính tình thiện lương, không đắc tội người nào, lại bị đốiphương nhắm trúng, mỗi đêm phái người đến như muốn tìm nàng, nhưng vì sự an nguy của nàng, hắn không thể không chú ý.
“Phía Hà Nam án sát điều người thì đồng thời dặn hắn chongười dưới cùng ẩn vào dân chúng điều tra. Tình Dương từng nói với ta,lúc nàng mười hai tuổi, có hai năm ở Lạc Dương, Thái Nguyên đến GiangNam du ngoạn, nhưng ta không có nghe nàng đề cập đến kết liễu thù oánvới ai.” Hắn cũng không cho Tình Dương biết rõ chuyện hắc y nhân, hắn hi vọng nàng có thể vô tư mà sống.
“Dạ!”
“Đều lui ra đi.” Hắn vung tay lên, Bác Hách lập tức dẫn hộ vệ sau lưng rời khỏi cửa, cũng thuận tay đem cửa lầu các đóng lại.
Kỳ Cách nhìn ánh nến trong sảnh, cân nhắc suy nghĩ, lát sau,hắn xoay người hướng trong phòng đi đến, đồng thời ngón tay khẽ vẩy.
“Phụt!” một tiếng, ánh nến dập tắt, trong lầu các lập tức lại lâm vào một mảnh đen kịt.
* * *
Cưỡi trên lưng ngựa, Tình Dương ngồi bên cạnh tiến sátvào trong ngực Kỳ Cách, hai tay vòng bên hông hắn, tuyệt không để ý đếnánh mắt kinh ngạc của mọi người qua đường. Mà Kỳ Cách lúc mới đầu khôngquen đến bây giờ cũng thành thói quen, nhưng bởi vì hắn ngượng ngùng đỏmặt, cho nên việc này cũng là một trong ngững nguyện nhân làm hắn kiêntrì tiếp tục đội nón.
Tình Dương không để ý, hôm nay Kỳ Cách đặc biệt đưa nàng rangoài chơi, tâm tình nàng thật tốt, tựa như con chim nhỏ vui vẻ bay tớibay lui, nàng nhảy nhót, miệng cười thật lớn.
Ra khỏi cửa thành, hướng phía Đông chạy đi. Trên đường đi, Kỳ Cách một tay ôm chặt tiểu mỹ nhân phía trước, nhẹ nói: “Nửa thángtrước, sau khi nàng nghe được cô nương kia nhảy xuống vực, thì thườngđến chùa thắp hương. Sau, có đôi khi thấy nàng đang cười, nhưng ánh mắt không cảm thấy vui vẻ, cũng có vài phần buồn bã.” Không thể không pháthiện, chỉ là nàng không muốn nói, hắn chờ nàng tự nói ra.
Nói đến đây, Tình Dương tâm tình không tốt, vòng tay ôm chặtbên hông hắn “Cô nương kia. . . . . . Ta đã từng gặp, ngay trước khinàng tự vẫn, không, chính xác hơn là, ta là người cuối cùng nhìn thấynàng.”
“Tại sao thấy nàng? Chẳng lẽ. . . . . .” Tâm tư vừa động, hắn đã đoán được.
“Đúng vậy, năm đó ta cũng vậy từng đến vách đá đó.” Nhếchmiệng, nàng không muốn nhắc lại chuyện này “Ngay lúc ta nhắm mắt lại thì nàng không biết từ đâu xông ra, liền nhảy xuống.” Tiếng kêu thê lươngđến giờ vẫn còn quẩn quanh tai nàng, nàng mỗi ngày đều bị ác mộng làmtỉnh lại, dù sao thấy một người sống sờ sờ như vậy chết trước mắt, kíchđộng này cũng rất lớn.
Sau đó nàng đi tìm vị trụ trì kia, nhờ có hắn khuyên giảng,nàng mới dần dần buông lòng. Nàng biết, có thể đời này được dùng mộtthân phận khác sống ở thời đại này, chỉ là không muốn đối mặt, mà lầnnhảy xuống vực đó, mặc dù hành động có thay đổi, nàng đi tìm trụ trìchùa Bạch Mã nói chuyện, nhưng nàng vẫn nghĩ là muốn thử một lần, đó làlần nàng đánh cuộc cuối cùng, may mắn nàng vứt bỏ ý nghĩ đó, nếu không,hiện tại như thế nào gặp tìm được Kỳ Cách ?
“Đó là chính con đường cô ta chọn.” Hắn thương tiếc ôm eo nàng, bàn tay nhu hòa vỗ lưng nàng.
Tình Dương gật gật đầu “Ta cũng biết, chỉ là lòng luôn bấtan. Ai, duyên phận, bất luận duyên phận này tốt xấu hay không. Ta đều đi dâng hương, hi vọng nàng có thể nhanh đầu thai chuyển thế.” Nàng cảmthấy trong lòng nao nao, nghĩ, nếu như năm đó cô nương kia cùng trụ trì ở mật thất tĩnh đàm, nhảy xuống vách núi hẳn là nàng!
Trên khuôn mặt tuấn dật có ý cười, cằm dưới nhẹ cọ xát tóccủa nàng “Chớ suy nghĩ quá nhiều.” Người trong ngực thiện lương, làm cho hắn cũng yếu lòng.
Hai người cùng cưỡi một ngựa, tốc độ không nhanh, trên đườngđi nhàn tản trò chuyện, đi qua một chỗ rừng cây rậm rạp thì Kỳ Cách sắcmặt khẽ biến.
Có sát khí!
Khuôn mặt vui vẻ, Tình Dương nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiênsững sờ “Làm sao vậy?” Bọn họ vừa mới nói tới mấy ngày nữa phải về kinhthành, như thế nào sắc mặt hắn trở nên khó coi như vậy?
“Ôm chặt ta.” Kéo áo choàng phía sau ra, trùm trên ngườinàng. Hắn quá sơ ý rồi! Những ngày này cuộc sống nhàn hạ, làm hắn mất đi cảnh giới. Sáng nay xuất môn, hắn lại phân phó những ám vệ kia đi theophía xa là tốt rồi.
Hắn sắc mặt trầm xuống lạnh băng quá mức, Tình Dương giậtmình, theo bản năng ôm càng chặt, cả người trốn ở trong cánh tay hắn,hình như có chuyện gì sắp xảy ra.
Bỗng dưng, từng đợt tiếng sột soạt vang lên, trong rừng câynhiều bóng đen rất nhanh hướng bọn họ vọt tới hung mãnh, ánh mặt trờichiếu rọi xuống, quang ảnh bóng đen lóe ra.
“A!” Kỳ Cách ôm chặt Tình Dương, dùng sức đá xuống bụng ngựa, ngựa chạy băng băng, bóng cây hai bên nhanh chóng lùi lại đằng sau
“Giết!”
Tiếng kêu nổi lên bốn phía, từng tiếng xé gió không tầm thường sau lưng của hắn bay tới.
Hắn dùng lực, giẫm lên ngựa cả người bay vút lên, ngựa vẫnnhư cũ lao về phía trước, mà người đã xoay người rơi xuống đất, vài đạoám tiêu xoẹt qua ống tay áo của hắn, hắn cánh tay chấn động, trong gióvang lên thanh âm kì dị.
“Hù hù hù! Ba!” Thanh âm vung roi, mạnh mẽ bức lui vài hắc y nhân không sợ chết đuổi theo.
Kỳ Cách thu lại roi, quấn trên cánh tay rồi lại vung lên,phòng thủ cẩn thận, không hề sơ hở, roi vung lên uốn lượn tạo lá chắn,làm cho hắc y nhân đuổi theo không dám tiến lên.
Không có động tác linh hoạt, hắn vẻn vẹn chỉ dùng roi quấtlên, tay kia gắt gao che chở người trước ngực. Tình Dương theo hắn xoaychuyển từng bước mà cảm giác thiên toàn địa chuyển, nàng cắn chặt răng,biết rõ tình huống bây giờ nguy cấp, nửa tiếng cũng không dám kêu, chỉsợ rối loạn tinh thần của hắn.
Hắc y nhân đồng loạt tới gần, trường kiếm như linh xà xuấtra, thanh kiếm sáng lóe xếp thành một hàng trực chờ phía trước, mà KỳCách bình tĩnh vung roi dài, đầu roi cắt qua không khí, bức lui được vài người, lại xoay người một cái, vung tay hất lên, xoáy lên trong đó haitrường kiếm, dùng sức nâng cánh tay, làm cho roi quấn lấy kiếm chuyểnđộng, lao về phía hắc y nhân khác.
Hai hắc y nhân bị đoạt mất kiếm trở nên khó khăn, trong chớpmắt bị chính kiếm của mình cứa cổ, ngã xuống đất, còn lại ba người thấyvậy, thế công không thu, ngược lại trở nên càng hung hãn hơn, trong mắtmột mảng lạnh băng.
Kỳ Cách hất roi lên, vòng tròn trong không trung, nội lựcthâm hậu xuyên qua roi vung ra, lao đến bốn phía, xoạt xoạt xoạt vàitiếng, quần áo hắc y nhân đều bị xé rách.
Ba người nháy mắt lẫn nhau, trong đó hai người phóng tớitrước, bất chấp roi đánh úp lại có lực sát thương lớn, đơn giản chỉ cầnníu lại đầu roi. Không đầy một lát trường kiếm quấn ở roi đã cho kẻ kiathành vong hồn, còn lại người cuối cùng nhân cơ hội tháo chạy trước, tụmười phần công lực, một chưởng chém ra, đánh về phía trước ngực Kỳ Cách!
Quả nhiên là hướng về phía Tình Dương mà đến. Kỳ Cách lạnhlùng cười. Buông tay đặt trên vai Tình Dương ra, tay trái nâng lên tổnglực công kích tới đối phương, lại tay khác, thừa dịp hắc y nhân còn chưa tới kịp thối lui, dưới chân nhẹ xoáy, nhanh chóng xuất hiện như ma quỷtrước mặt hắc y nhân, một chưởng tay phải đánh lên trước ngực đốiphương.
“Phụt!” Trong chốc lát, khí huyết từ cổ họng phun ra, hắc ynhân há miệng phun ra một ngụm máu tươi, giống như vải rách ngã rangoài, đồng thời những kẻ vừa rồi muốn xông lên đều bị roi dài quất đến, bọn họ đều ngã rơi xuống đất.
Bị đánh ngã trên mặt đất, hắc y nhân chưa tắt thở, ánh mắtlại bắt đầu đục ngầu, hắn che ngực, dùng sức muốn đẩy khí trên người kẻ khác, chỉ là bị thương quá sâu, thân thể vô lực xoay chuyển, chợt mộtthanh trường kiếm kề trên cổ của hắn .
“Là ai phái ngươi tới?” Kỳ Cách tầm mắt nhìn toan tính.
Hắc y nhân một tiếng cười lạnh “Tình Dương cách cách, giếtngười thì đền mạng!” Nói xong, hắn cắn nát độc dược giấu ở trong miệng,trong chớp mắt độc phát liền chết.
Tình Dương trốn ở trước người Kỳ Cách bị chấn động, âm thanhlạnh như băng tựa như lời nguyền rủa bay vào tai, làm cho nàng cả ngườinhư rớt vào hầm băng, toàn thân rét run “Kỳ…. Kỳ Cách?” Nàng hoảng sợ ôm chặt hắn, thanh âm run nhè nhẹ.
Kỳ Cách lặng im bất động, vẫn cảnh giác sâu sắc, cảm nhậnđộng tĩnh chung quanh. Hồi lâu sau, hắn mới buông tay, vứt kiếm xuốngđất. Là ai phái tới ? Là ai hận nàng, hận đến không giết chết nàng thìkhông thể giải hận?
Nghe được trường kiếm leng keng sau khi hạ xuống, Tình Dươnghít sâu hơi thở, cố gắng ổn định hoảng loạn trong lòng “Hắn vừa mới nhắc đến tên của ta?” Giết, giết người thì đền mạng? Nàng không có giết đếnmột nửa ai mà! Cố gắng đẩy áo choàng đang che lấp, nàng muốn nhô đầu ranhìn một chút người vừa nói là ai, hắn làm sao có thể nói lung tung nhưvậy?
“Đừng nhìn.” Kỳ Cách đem áo choàng kéo nhanh. Này máu chảy đầm đìa một màn, hắn cho rằng nàng không thích hợp xem.
“Không được! Ta muốn nhìn rõ, hắn nói ta giết người thì đềnmạng, ta giết người khi nào?” Nàng căm giận bất bình giật ra áochoàng. A….a…a! Đột nhiên nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất lại cànghoảng sợ, mùi máu tươi phiêu tán bay vào mũi.
Kỳ Cách không kịp ngăn cản, đành phải để nàng mở to mắt nhìnngười nằm trên đất, sau một lúc lâu, nàng mới sắc mặt trắng bệch, quayđầu “Ta không biết bọn họ.” Đây là nàng lần thứ hai nhìn thấy có ngườichết ở trước mặt, vẫn là khoảng cách gần như vậy.. . . . . Đầu nàng thật choáng váng.
“Tình Dương!” Kỳ Cách đỡ thân thể lay động của nàng”Bảo nàng đừng nhìn, thật là.”
Vỗ ngực một cái, trong dạ dày sôi trào “Dù sao chỉ là hai con mắt, một cái mũi, há miệng, ta nghĩ sẽ không có nhiều kinh khủng.” Nàng còn có tâm tình pha trò.
Kỳ Cách thở dài lắc đầu, hai ngón tay đặt ở trong miệng phát ra tiếng huýt, một chốc, con ngựa đã chạy đi lại chạy trở về.
“Chúng ta đi về trước.”
“Vậy nơi này làm sao bây giờ?” Tình Dương nuốt vài ngụm nướcmiếng. Tuy nhiên người ở đây rất thưa thớt, nhưng là đi qua đường tắtchùa Bạch Mã, có năm thi thể cứ như vậy nằm ở trên đường, người đi quanhìn thấy, không bị hù chết mới là lạ.
“Có người sẽ xử lý.” Hắn đã nhìn thấy thân ảnh một ám vệ cấpbách chạy tới. Hắn thầm nghĩ mau mau đưa nàng về biệt viện, địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, tình huống như vậy quá nguy hiểm!
“Được.” Tình Dương cũng không phải không rõ lo lắng của hắn,rất thức thời dựa vào trong ngực hắn, để hắn phát huy bản tính bảo vệphụ nữ của nam nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.