Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất
Cố Trạch ưu nhã lau miệng, không nhanh không chậm nhìn cô: "Bộ phim này của em nói về quá trình thiếu nữ phản nghịch nhưng cuối cùng ăn năn hối cải thay đổi cách làm người rồi trở thành lão thầy thuốc?"
Lão thầy thuốc? Cái từ này làm cho Khương Niệm nghĩ tới hình ảnh người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng hói đầu.
"Cái này gọi là dưỡng sinh, mọi người ở đoàn phim đều rất thích thú nên tôi cũng theo học vài khóa. Tuy rằng lúc còn trẻ thân thể thoạt nhìn không có bệnh tật gì, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, khi đến tuổi rồi sẽ biểu hiện ra hết, vậy nên cần chú ý từ bây giờ."
Khương Niệm nhìn anh, thấm thía nói, "Nhưng mà xem ra còn ổn, anh đang có dấu hiệu của giai đoạn đầu hiện tại bắt đầu dưỡng còn kịp."
Giai đoạn đầu?
Cho nên ý muốn nói rằng cô ấy còn trẻ, anh thì không?
Ò.
Cố Trạch đứng lên.
Cô gái nhỏ chống tay trên bàn ánh mắt chờ mong nhìn anh, lông mi dài nâng hạ chớp động, "Tôi nghiêm túc đấy, tôi thử trên người tiểu Đinh hai lần rồi, mỗi lần con bé đều đặc biệt cao giọng khen tôi, nét mặt toả sáng khỏe khoắn vô cùng.
"Thật! Không lừa anh đâu."
Trong mắt hạnh là thanh thủy long lanh, ánh mắt nhìn anh trong suốt tràn đầy chân thành.
Cố Trạch dời tầm nhìn, "Được, tối đi."
Sau đó cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Đôi mắt Khương Niệm nháy mắt sáng lên.
Đêm đến, Khương Niệm đem cả gia tài của mình từ đoàn phim trở về. Ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-vo-chong-o-hao-mon/1838275/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.