Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất
Hôm nay Cao Lộ từ Pháp trở về.
Tóc vừa mới cắt, chỉ ngắn chạm tai. Thân là siêu mẫu cao cấp trong nước, dáng người đương nhiên trở thành móc treo quần áo, cho dù khoác lên mình cái bao tải cũng có thể biến thành quần áo cao cấp khí chất ngời ngời.
Chiếc mũi hệt như khuôn mẫu của thẩm mỹ, vừa cao vừa thẳng, môi mỏng khiến gương mặt trở nên càng lạnh lùng.
Vào nhà hàng, có không ít phục vụ lấy cớ đưa đồ ăn xin Cao Lộ ký tên. Thái độ cực kỳ kính nể nhiệt tình, hoàn toàn không chút đối hoài tới sự tồn tại của một tiểu diễn viên tuyến 36 đang ngồi đây.
Thái độ Cao Lộ ôn hòa, người nào tới tiếp người đó.
Đợi đến khi lên đủ món, trong phòng mới xem như an tĩnh lại.
“Đêm qua cậu nói với tớ cái gì, ấp a ấp úm như cà lăm vậy.” Theo thói quen, lưng Cao Lộ thẳng tắp ngay ngắn ngồi đó, hình thể luôn ở trạng thái bảo trì tốt nhất.
Khương Niệm “À” một tiếng, không chút để ý khảy khảy cái ly, “Không nhớ rõ, không cẩn thận nói cái gì đó thôi.”
“Ngứa đòn hả?” Cao Lộ xem nàng bộ dáng này liền biết có chuyện, đuôi lông mày nhướng lên, “Tớ mơ hồ nghe thấy cậu cùng Cố Trạch xảy ra chuyện, động phòng rồi?”
Nghĩ tới đêm qua, mày Khương Niệm sắp nhăn thành cái núi nhỏ.
Tối hôm qua, ánh nến thật lãng mạn.
Mới vừa nói xong câu “Anh có ước mơ gì?” Cái câu này ngốc đến không thể ngốc hơn.
Cố Trạch nhìn cô vài giây, câu môi dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-vo-chong-o-hao-mon/1838272/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.